Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1134 - Q5 - Chương 151: Lão Ký Phục Dịch.

Q5 - Chương 151: Lão ký phục dịch. Q5 - Chương 151: Lão ký phục dịch.Q5 - Chương 151: Lão ký phục dịch.

Lý Trị vui vẻ tiễn ba vị đại tướng tâm phúc của mình rời đi.

Vũ Mị làm bạn bên cạnh Lý Trị, ở giữa còn có một con gấu, cả nhà ba người bọn họ đều có vẻ tinh thân khoan khoái lắm.

Lúc này trời đêm trong vắt, chỉ có vầng trăng sáng treo cao, mái cong điện ngọc trập trùng.

Tiết Nhân Quý mặt đen xì biến thành than đen, còn sáng dập dời dưới ánh trăng.

Bùi Hành Kiệm vốn mặt vuông giờ thành mặt dài, thêm vào còm râu rậm như cái chổi quét nhà.

Vân Sơ vốn mặt trắng trẻo bây giờ xanh tái, làm ngũ quan tuấn tú trông như ác quỷ tìm người mà cắn.

Chuyện còn tệ hơn Vân Sơ dự liệu cả trăm lần.

Thái giám giám quân y còn có cách đối phó, bây giờ không chỉ y không nhúc nhích được, dù cộng cả Tiết Nhân Quý, Bùi Hành Kiệm vào cũng chẳng làm được gì.

Trở về tới quân doanh, Vân Sơ không nghĩ gì hết, vì nghĩ cũng vô ích.

Trời tờ mờ sáng, Vân Sơ hiệu lệnh quân tư mã tập hợp toàn quân, đứng trong sương mù cuối thu, chuẩn bị nghênh đón trưởng sử hành quân - Lý Tích.

Mặc dù nói chiến xa sớm bị quân đội Đại Đường thủ tiêu, Lý Tích vẫn ngồi một chiếc chiến xa cổ kích đơn giản nhưng vô cùng chắc chắn tới.

Chiến xa có hai bánh, ở bánh lắp đao, bánh xe xoay tròn làm đao cũng xoay theo, cực kỳ có sức uy hiếp.

Kéo chiến xa là bốn con ngựa xám, con nào con nấy bắp thịt cuồn cuộn như dã thú, cái mũi to dưới mặt nạ sắt không ngừng phun ra hơi trắng làm bọn chúng chẳng còn giống động vật ở nhân gian nữa.

Vân Sơ thúc con ngựa mận chín đi tới nghênh tiếp, không ngờ khi còn cách năm mươi bước Lý Tích đã dừng chiến xa, đi xuống khom lưng ôm quyền nói:" Sắc lệnh trưởng sử hành quân Lý Tích bái kiến đại soái."

Vân Sơ nhảy từ trên ngựa xuống, đi nhanh tới đỡ Lý Tích lên, mỉm cười nói:" Ta luôn thấy bệ hạ nhầm lẫn mất rồi, Anh công đáng lẽ phải làm đại soái, vãn bối làm trưởng sử cho ngài mới đúng."

Lý Tích lắc đầu:" Ngươi không làm được trưởng sử hành quân, nói chính xác là ngươi không gánh được trọng trách cải cách trưởng sử hành quân."

Vân Sơ cố nén khó ở xuống:" Binh mã Tiết Nhân Quý đông nhất, vì sao Anh công chọn hậu quân vẻn vẻn có một vạn thôi, sao xứng với tài của ngài."

Lý Tích cười khà khà, vừa kiểm duyệt quân đội vừa bình thản nói:" Trong ba người, ngươi là kẻ kiêu ngạo ương bướng nhất."

Vân Sơ nghiêm mặt nói:" Vãn bối là người quy củ nhất trên đời."

Lý Tích chỉ cười không thèm đáp lại câu này, sau khi kiểm duyệt đại quân một phen thì tới lêu của Vân Sơ uống trà, trông ông ta như trẻ ra mấy phần, đến cả chòm râu trắng cũng có thêm sức sống.

Đám người bọn họ rời quân ngũ không khác gì ép cá rời nước vậy.

"Lão phu đảm nhận trưởng sử hành quân cho người khác là chuyện trước năm 25 tuổi rồi, sau đó trở đi chưa từng làm phó tướng cho bất kỳ ai." Lý Tích cảm thán:" Bệ hạ phái hoàng hậu tới hỏi ta, làm sao mới có thể yên tâm giao quân quyền cho người khác."

"Lão phu nói, binh không biết tướng, thống soái không được, tướng không biết binh, ắt binh bại mất nước. Cả hai cách đều không thể chọn, chỉ có bắc một cây cầu giữa tướng và binh mới là thượng thượng sách."

Vân Sơ thực sự khó ở:" Anh công muốn đề cao quyền lực của trưởng sử hành quân?"

Lý Tích gật đầu:" Trưởng sử hành quân hiện là phó thủ cho tướng quân, an bài vị trí không hợp lý, phải chuyên môn an bài cho trưởng sử nhân thủ riêng, từ trên xuống dưới quán triệt toàn quân. Thời chiến, lệnh của đại tướng quân có thể thông qua hai hệ thống nhân thủ truyền đạt, chẳng những đảm bảo quân lệnh chấp hành, thường ngày nhân mã của trưởng sử phải nắm được lòng quân, hiểu được tâm tư của tướng sĩ..."

Nghe lão tặc nói tới văng cả nước bọt vào chén trà, Vân Sơ lập tức nghĩ tới hai chữ "chính ủy".

Không đợi cho Lý Tích uống hết chén trà, Vân Sơ đã hiểu vì sao ông ta ở cái tuổi gần đất xa trời lại còn hạ mình tới trong quân làm một trưởng sử hành quân rồi.

Quân đội là một thanh đao, chĩa vào ai là người ta hoảng sợ, hoàng đế cũng thế, vì vậy Lý Trị mới làm ra những hành vi hoang đường khó hiểu như thế.

Lý Tích muốn thông qua chức trưởng sử hành quân này làm giảm bớt quyên khống chế tuyệt đối của đại tướng với quân đội, khiến quân đội không còn là mối đe dọa khiến người bên cạnh phải nơm nớp lo sợ nữa.

"Ngươi ở Trường An nói, con cháu Trường An bảo vệ Trường An, câu này hay lắm, ngươi dùng một tòa thành đem toàn bộ phủ binh xung quanh đoàn két làm một. Lão phu tin, tương lai nếu có kẻ địch xâm phạm Trường An, đều bị con cháu trường An của ngươi đánh tan tác."

"Ngươi dùng câu đó hữu dụng ở Trường An, lão phu cũng muốn nói với toàn bộ phủ binh Đại Đường, con cháu Đại Đường bảo vệ Đại Đường."

Vân Sơ ồ khẽ một tiếng, nếu là thế thì chuyện này không tới nỗi khó chấp nhận, thêm nước cho Lý Tích:" Đằng sau câu nói đó là gì Anh công biết không, quan phủ Trường An mỗi năm tiêu tốn gần 20 vạn quan tiền cho họ, hơn hét, bọn ta coi phủ binh là người mình, giúp bọn họ giải trừ rất nhiều lo lắng cuộc sống, họ mới thừa nhận câu nói của ta."

"Vậy thì Anh công ... À hoặc là bệ hạ, có nguyện coi phủ binh thành người mình không? Có chịu giúp họ giải quyết khó khăn trong cuộc sống, khiến phủ binh toàn bộ Đại Đường cảm kích mà bảo vệ cái quốc gia này không?"

"Hay là đám trưởng sử hành quân các vị sẽ dân như con, liếm vết thương cho bọn họ là bọn họ nguyện bán mạng cho Đại Đường?”

"Trước kia cũng có tướng quân làm thế đấy, Ngô Khởi vì thương binh hút mủ, đáng tiếc lừa được quân tốt, không lừa được mẹ quân tốt. Khiến cho mẹ quân tốt cầu xin nhi tử đừng hút vết thương cho nhỉ tử bà ta nữa, vì đại nhi tử bà ta được Ngô Khởi hút mủ ở vết thương nên cảm kích chết cho hắn rồi."

"Dù trưởng sử các vị làm được, phủ binh cũng cảm kích trưởng sử chứ không phải là Đại Đường. Làm như thế chẳng thà để phủ binh cảm kích tướng quân bọn ta."

Lý Tích sớm quen với giọng điệu của Vân Sơ, y càng nói thế, ông ta càng tin mình tới đây là đủ, cả Đại Đường e khó còn ai có thể khiến y phải cúi đầu:" Đại Đường nay giàu có vô cùng, chẳng lẽ lại không giải quyết nổi sao?"

Vân Sơ bật cười:" Đại Đường không chi nổi đâu, với lại ngài chưa nghe ta nói gì sao? Bệ hạ có nguyện coi bách tính là người mình không? Bệ hạ vốn là thiên tử, gân đây muốn làm Thiên Hoàng, làm thần tít trên cao."

"Thời thái tông, quan hệ giữa phủ binh và triều đình là tốt nhất, vì thái tông quanh năm ở trong quân, từng ăn cơm chung nồi, ngủ chung lều, cùng lên trận mới có thể tạo dựng lên tình nghĩa."

"Muốn dùng bọn họ, nhưng không hạ mình xuống quan tâm tới họ, còn đề phòng họ, bày đủ trò hại bọn họ, đúng là sợ mình chết quá nhanh đây mà."

"Chúng ta nói chuyện ngay trước mắt đi, lần này triều đình huy động mười hai vạn thiết ky, đạp bằng Sơn Đông, Hà Bắc không khó gì cả."

"Rồi sau đó thì sao, ngài nghĩ bọn họ sẽ thù hận hơn hay là cúi đầu phục tùng đây?"
Bình Luận (0)
Comment