Q5 - Chương 152: Lên đường.
Q5 - Chương 152: Lên đường.Q5 - Chương 152: Lên đường.
Lý Tích đi rồi, mặt hầm hầm rời lêu Vân Sơ.
Những lời của Vân Sơ chắc chẳng lọt tai Lý Tích đâu, bọn họ luôn cho rằng, chỉ cần bỏ ra chút ân huệ thôi, người dưới sẽ sống chết vì họ, ở cái xã hội Đại Đường bán nô lệ này, tư duy ấy là rất bình thường.
Cái kế hoạch trưởng sử mà Lý Tích muốn làm, Vân Sơ thấy chẳng đi được tới đâu cả, nói nghe ra có vẻ hay, song vẫn là xuất phát từ thủ đoạn chia rẽ, cân bằng của triều đình thôi.
Trọng điểm là phủ binh thì họ chẳng quan tâm tới, cứ cho là kế hoạch này thành công, tướng quân không nắm giữa quyền lực tuyệt đối nữa, trưởng sử đúng là đã tạo thành thế lực cân bằng trong quân.
Nhưng quân thì sao? Nếu ở Trường An không có y không đưa phủ binh vào thành kiếm đường sống, bây giờ họ chỉ nhìn thấy đám phủ binh già nua gầy yếu, chứ tinh binh à? Nằm mơ.
Khi đó dù đám trưởng sử ngày ngày liếm chân cho người ta cũng ích gì.
Kỳ thực kế hoạch trưởng sử hành quân của Lý Tích đem chấp hành cũng không thành vấn đề, chắc là dùng được năm năm, vượt qua năm năm này, những trưởng sử hành quân bọn họ dày công chọn ra cũng thành một phần trong quân ngũ, chẳng khác gì hết.
Nhìn ở bất kỳ góc độ nào, chuyện này chẳng đi tới đâu.
Cứ nghĩ Lý Trị dùng đám lão tướng này có chiêu số cao cấp nào, xem ra quá lo rồi.
Thế nên nếu Lý Tích tuổi già chí chưa già, lòng vẫn còn chưa cam tâm, vậy thì Vân Sơ toàn lực giúp ông ấy cải cách, có thành hay không thì y không dám đảm bảo, nhưng y đảm bảo không làm đá cản đường.
Dù sao một vị thần tướng sẵn lòng ở lại trong quân doanh cùng đám tiểu binh trò chuyện nói cười cũng có tác dụng mua chuộc lòng người. Lý Tích tới hậu quân của Vân Sơ, Tô Định Phương tới quân Tiết Nhân Quý, lão tướng cao khản tới quân của Bùi Hành Kiệm.
Trong chuyện này chỉ còn một điều khiến Vân Sơ lo ngại, Lý Trị vì sao đồng ý với yêu cầu của đám Lý Tích? Bọn họ đã giao dịch gì với nhau? Nhất định là còn có ý đồ sâu hơn.
Thời gian trôi đi, cuối thu chuyển sang đông, khi máng nước của chiến mã trong quân doanh xuất hiện băng vụn, con đường đi về phía đông cũng đã dần đông cứng.
Đường đất vốn mềm, giờ đã có thể chịu nổi mười hai vạn thiết ky cùng với lượng lớn xe ngựa đi qua rồi.
Đại quân của Bùi Hành Kiệm đã rời Lạc Dương chính thức bước lên con đường đông tuần, theo sau chính là trung quân của Tiết Nhân Quý. Hạch tâm của đại doanh trung quân là xa giá của hoàng đế, hoàng hậu, thái tử. Trọng trách lưu thủ Lạc Dương giao cho Kỷ vương Lý Thận và tể tướng Thượng Quan Nghi.
Đội ngũ dự lễ lên tới trên ba vạn cũng sẽ theo xá giá của hoàng đế.
Còn về phần nhà Vân Sơ cùng với huân quý Trường An có liên hệ với Vân Sơ thì bám theo đuôi đội ngũ đó, gần như nối liền với hậu quân của Vân Sơ.
Toàn bộ đội ngũ 15 vạn người như châu chấu đi về phía đông, Vân Sơ đoán đội ngũ này dọc đường đi có thể khiến châu phủ vừa bình yên vài năm đã có chút khởi sắc lần nữa quay về trạng thái nghèo đói.
Vì cung cứng hành cung của hoàng đế là chuyện của quân phủ địa phương.
Hoàng thất, huân quý, đại quân đi qua, địa phương thì còn lại được cái gì? Vân Sơ chẳng hi vọng họ nương tay, chẳng hi vọng quan viên dọc đường.
Cho nên y phát động lượng lớn thương cổ, kéo theo vô số lương thực vật tư đi sau hậu quân, tới khi đó có thể tới châu phủ bị đại quân ăn sạch lương thực để làm chút chuyện làm ăn.
Rời khỏi Lạc Dương, trước mắt chính là bình nguyên Lạc Hà.
Giống như 800 dặm Tần Xuyên, bình nguyên Lạc Hà cũng là mảnh đất giàu có của Đại Đường, chỉ là bách tính ở đây có phần thuần phác, không được hoạt bát như bách tính ngoại ô Trường An.
Đất đã đông cứng lại rồi, cho dù là chút tiểu mạch mùa đông còn sót lại trong đất cũng rạp xuống mặt đất, một số con gia súc bước chân chậm chạp cúi đầu cố gắng gặm ít cỏ khô, làm nông phu bên đường khóc không ra nước mắt.
Thực ra súc sinh có gặm vài cái lá cũng không sao, chỉ cần rễ còn đó, đến khai xuân lúa mạch vẫn mọc ra.
Vấn đề là lúa mạch bị vó ngựa dẫm đạp, năm sau chẳng biết còn chui lên được từ đất không?
Đám ky binh không muốn đi đường lớn, vì quá nhiều đá vụn, không có lợi cho móng ngựa.
Vân Sơ không biết chuyện chiến mã của Tào Tháo dẫm phải mạ non liền muốn tự sát có phải là thật không? Dù sao y nhìn thấy chiến xa của Lý Tích chạy rầm rập qua ruộng lúa mạch, trên mặt ông ta chẳng có chút áy này nào.
Hiện ông ta đang chấp hành nghiêm ngặt chức quyền của trưởng sử hành quân, thi thoảng còn cùng đám tiểu binh ăn uống trò chuyện, thường xuyên nghe thấy tiếng cười hào sảng trong đám đông truyền ra.
Trước khi xuất phát, Vân Sơ nói cách thức của ông ta không làm được đâu, lão già thẹn quá hóa giận, từ đó không còn thương lượng chuyện an bài trưởng sử hành quân với y nữa.
"Lão già khác ở tuổi này thường yêu nữ tử trẻ một cách hết thuốc chữa, giống căn nhà cũ bốc cháy là hết cứu vậy."
"Nhưng lão già Lý Tích này tuổi già rồi lại thích làm việc lớn, cho nên cứng đầu không chịu nổi, không nghe lọt tai lời chân thành, càng không chịu được người khác nói mình không làm được. Ương còn hơn lừa."
Thời tiết đầu đông cưỡi ngựa không thoải mái gì, có điều còn hơn cùng Ngu Tu Dung, Vân Loan. Nếu chỉ có Ngu Tu Dung thôi thì không khí sẽ rất tốt, có thêm Vân Loan thì không khí gì cũng bị thằng nhóc nghịch ngợm đó phá sạch. Cho nên Vân Sơ lựa chọn cưỡi ngựa.
Đi song song với y là Ôn Nhu, nghe Vân Sơ so sánh xong thấy không ổn:" Lý Tích trước khi rời Lạc Dương còn bao cả Xuân Phong lâu nổi danh, nghe nói số hoa cúc ném vào bình rượu của ông ta nhiều nhất, dù ngươi có đi cũng chưa chắc hơn lão già đó.'
Vân Sơ cười nhạt:" Ông ta mà trẻ hơn mấy chục tuổi thì đâu ra nhiều tiểu nương tử thích như thế."
"Chính xác!" Ôn Nhu gật mạnh đầu:" Chắc cao, quyền lớn, lắm tiền lại còn già nữa, đó chính là ưu thế của người ta đấy."