Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1136 - Q5 - Chương 153: Mười Vạn Quan Thôi Mà.

Q5 - Chương 153: Mười vạn quan thôi mà. Q5 - Chương 153: Mười vạn quan thôi mà.Q5 - Chương 153: Mười vạn quan thôi mà.

Khi Vân Sơ và Ôn Nhu đang rảnh rỗi tán gẫu bôi nhọ Lý Tích thì Lý Tư dẫn theo Vân Cẩn, Ôn Hoan, Địch Quang Tự bận tối tăm mặt mũi.

Lý Tư hô hào cổ vũ mấy đứa đệ đệ, lần này rốt cuộc kiếm được bao nhiêu phải xem nỗ lực của bốn người họ.

Khắp thiên hạ này người có thể bỏ ra mười vạn quan không phải là ít, nhưng đồng ý giao mười vạn quan cho bốn đứa bé đứng đầu là một tiểu cô nương mười ba tuổi, cho chúng tận tình chỉ tiêu theo ý mình thì chỉ có một mình Vân Sơ thôi.

Lần mua bán này kỳ thực là mua bán như kẻ ngốc, tiền quân Bùi Hành Kiệm tự chuẩn bị lương thảo, tiêu hao với địa phương không lớn, trung quân Tiết Nhân Quý cũng thế. Nhưng giữa trung quân và hậu quân còn có ba vạn người phải ăn uống, đối tượng Lý Tư nhắm vào chính là họ.

Nào là dầu muối gạo, nào là đủ các loại vật phẩm sinh hoạt, ngay cả trang sức mà nữ tử thích cũng không thiếu. Lý Tư càng bỏ nhiều tiền mời 30 đại trù ở Nhà ăn lớn Trường An tới.

Đứa bé này ở Vân thị thường bị coi là ngốc, vừa ra ngoài một cái, không có Vân Sơ bao bọc, không có Ngu Tu Dung lo lắng cấm cản, không ngờ biểu hiện hoàn toàn khác biệt. Nhất là thứ dính dáng tới tiền, tính toán ghê người.

Ba đứa bé kia không cần nói rồi, lần đầu tiên được tự chủ làm việc lớn, bùn phát nhiệt tình vô hạn, quên cả chơi.

Đại quân đi, bọn chúng đi theo, đại quân dừng, bọn chúng lập tức khai trương kinh doanh ... chỉ là cho tới giờ chuyện kinh doanh không tốt cho lắm, cả đám vẫn an ủi nhau, vạn sự khởi đầu nan, mọi chuyện sẽ dần tốt lên thôi.

Lý Tư đứng trên càng xem nhìn về phía sau, Vân Cẩn, Ôn Hoan, Địch Quang Tự chen lần trên một cài xe ngựa nhỏ hai bánh đi tới.

Thời tiết tuy không thể nói là lạnh tới thấu xương, nhưng với ba đứa tiểu thiếu niên mà nói vẫn là một khảo nghiệm lớn, lúc nào không phải mua bán gì là chúng chui ngay lên xe ngựa.

Vân Cẩn bị Ôn Hoan đẩy lên trên cùng chắn gió lạnh tới chảy nước mũi.

Lý Tư nhảy lên chiếc xe ngựa nhỏ, giúp Vân Cẩn lau nước mũi, lại nắm tay Vân Cẩn sưởi ấm. Ôn Hoan tay cũng lạnh tới đỏ lên, đưa về phía Lý Tư.

Địch Quang Tự ỷ vào bụng nhiều thịt, rất tự giác cho tay vào bụng hít hà, hưởng thụ ấm áp.

Lý Tư lờ đi Ôn Hoan tội nghiệp, nói:" Không phải nói trù tử phải đi trước 20 dặm cám trại, rồi còn bố trí bếp núc à? Sao giờ chưa thấy đâu?"

Ôn Hoan đáp:" Đám trù tử chê xe ngựa xóc nảy, không muốn đi nhanh."

"Đệ bị ngốc à? Bọn họ chê xe xóc nảy, đệ không biết lệnh cho xe ngựa đi nhanh sao? Một tháng năm quan tiền công, còn cao hơn tiền công ở Trường An, bọn họ có gì mà bất mãn nữa? Nếu không phải rời Trường An, chút bản lĩnh đó ta thèm để vào mắt à?”

"Lúc tỷ mời bọn họ tới có nói thế đâu!"

Lý Tư tức mình:" Mỗi lúc mỗi khác, chúng ta không nợ họ tiền công, vậy họ làm việc tử tế, không chịu thì xéo về Trường An."

Vân Cẩn thấy Lý Tư nổi giận, nói:" A gia bảo phải biết thông cảm người lao động cùng khổ."

Lý Tư ôm tay Vân Cẩn nhỏ nhẹ nói:" A gia nói không sai, nhưng trọng điểm là không được nợ tiền họ, phải trả tiền đầy đủ, còn làm việc khổ cực là phận sự của họ, không khổ thì lấy đâu ra tiền?"

Vân Cẩn xấu hổ muốn tụt tay lại, Lý Tư giữ chặt lấy, đem đôi găng tay nhưng đeo cho Vân Cẩn, mắng hai đứa kia:" Mùa đông mà ngay cả mũ với găng tay cũng không biết chuẩn bị à? Ngu ngốc."

Địch Quang Tự gãi gãi cái tai ngứa ngáy, ương bướng nói:" Đệ có lạnh đâu, đệ không phải nữ oa."

Nha hoàn đưa mũ và găng tay bông tới, Lý Tư tuy khó chịu vẫn mặc vào cho Ôn Hoan và Địch Quang Tự, cuối cùng đem cái mũ có tai dài của mình đội lên đầu Vân Cẩn, nói với ba đứa:" Bây giờ còn có thời gian, ba đứa phải chịu khó chạy nhiều vào, còn phải mang hộ vệ theo, đừng chuyện gì cũng tự mình làm, ba đứa là quý công tử, sai hộ vệ nói, các ngươi nói nhiều, người ta không sợ nữa."

Ôn Hoan thè lưỡi ra liếm môi khô:" Gần đây làm việc vất vả quá, ta quên mất mình là quý công tử rồi."

Vân Cẩn không nhiều lời, kéo dây cương đánh cỗ xe ngựa hai bánh đi về phía sau, lần này nó quyết định thế nào cũng phải xua đám người lười biếng kia lên phía trước làm việc.

Ôn Nhu nhìn nhi tử ngồi trên cái xe ngựa nhỏ chặng vèo qua, mặt đỏ bừng vì lạnh, không nhịn được nói:" Chúng có làm nổi không?"

Vân Sơ hỏi ngược lại:" Làm không nổi thì có làm sao?"

Ôn Nhu há mồm ra định nói, lại còn không sao, mười vạn quan đấy, nhưng lời sắp ra tới miệng nuốt về, chẳng qua chỉ mười vạn thôi, huống hồ đều biến thành vật tư cả rồi, dù chúng làm be bét hết cả thì có làm sao? Câu hỏi vừa rồi của mình kém cỏi quá, mười vạn thôi mà.

"Làm như vậy có một cái lợi, đó là bồi dưỡng cảm quan về tiền cho bọn chúng từ nhỏ, cho chúng biết tiền là công cụ, chúng sẽ hiểu cách điều phối tiền thông qua mua bán."

"Chúng sẽ hiểu làm sao lợi dụng thứ công cụ tiền tài này, phương thức sử dụng tiền tài thực sự là gì. Thuận tiện nhìn thấy tài phú tự chuyển hóa và điều phối ra sao."

"Nếu bọn họ ý thức được cái đó, dù mười vạn này trôi hết theo dòng nước cũng đáng."

Cách dạy đệ tử thế này hiệu quả thế nào chưa nói, chứ độ tốn kém thì e hoàng gia cũng chẳng kham nổi, Ôn Nhu thở dài:" Hay là ta và Lão Địch đưa ngươi thêm học phí, tiền trước kia ít qua rồi."

Vân Sơ cười:" Càng nhiều càng tốt nhé."

Khi hai người đang nói cười thì xe ngựa của Lý Tư tới, nha đầu thò đầu ra, chưa kịp nói thì Vân Sơ đã ghìm cương chặn họng trước:" Mỗi ngày hành quân 50 dặm, không thể ít hơn."

Lý Tư thất vọng:" A gia, thời gian nghỉ ngơi ít quá, chưa kịp phục hồi sức lực đã phải đi, vội vội vàng vàng đến tội, họ có phải là quân nhân đâu mà lấy quy củ của quân nhân ra ước thúc."

Ôn Nhu bật cười:" Tóm lại là công chúa muốn nghỉ lâu hơn để bán được nhiều hơn chứ gì?

Lý Tư cười rất ngọt:" Đúng thết"

Ôn Nhu chỉ chiến xa của Lý Tích đang chạy ầm ầm, xúi:" Công chúa nên đi tìm Anh công, ông ấy là trưởng sử hành quân, an doanh lập trại là chuyện của ông ấy."

Lý Tư cảm tạ Ôn Nhu nhắc nhở rồi vội vàng đi tìm Lý Tích.

Vân Sơ nhìn Ôn Nhu:" Ngươi tăng thêm độ khó cho bọn nhỏ đấy à?"

Ôn Nhu nhún vai:" Hai người chúng ta chẳng cách nào nói chuyện tử tế với lão già đó, chưa được hai ba câu là ông ta nổi tính lưu manh. Cha mẹ ta đụng chạm gì ông ta đâu cũng bị chửi một trận, lão già lúc nào cũng muốn làm cha ta."

"Để tiểu cô nương đi là tốt nhất, đường đường công chúa do hoàng hậu sinh ra, cùng cấp bậc với ông ta, xem ông ta có dám chửi cha người ta không.

Vân Sơ gật gù, một vị tư không nhất phẩm chỉ có chức xuông, một vị công chúa nhất phẩm chẳng ai thương, đúng là hận không thể gặp nhau sớm hơn.
Bình Luận (0)
Comment