Q5 - Chương 154: Làm sao sinh lời gấp đôi?
Q5 - Chương 154: Làm sao sinh lời gấp đôi?Q5 - Chương 154: Làm sao sinh lời gấp đôi?
Lý Tích quen làm đại tổng quản, đại soái, đại tướng quân nhất ngôn cửu đỉnh, bây giờ làm một trưởng sử chỉ quản một vạn người, cực kỳ không quen. Ông ta luôn quên thân phận của mình, chỉ trỏ ra lệnh cho đám Vân Sơ, đến khi nhận ra mình vượt quyền liền giở trò vô lại.
Đang quấn áo choàng lông dày lờ đờ ngủ, Lý Tích nhìn thấy một tiểu cô nương tóc bó vòng vàng, ăn mặc như một tiểu tử nhảy lên xe mình, trợn mắt lên:" Tiểu nương tử nhà ai lại vô lễ như thế?"
Lý Tư tay chống hông nói:" Phụ hoàng của ta là đương kim hoàng đế, mẫu hậu của ta là đương kim hoàng hậu, ca ca ta là thái tử, đệ đệ ta là đủ các loại vương, ta là Lý Tư, chính là An Định công chúa của Đại Đường."
Lý Tích hứng thú nghe Lý Tư tự giới thiệu, một công chúa với ông ta mà nói chẳng có chút sức uy hiếp nào, nổi hứng trẻ con bĩu môi:" À, thì ra là vị công chúa mà bệ hạ và hoàng hậu chẳng cần, cho nên định kiếm thân phận nhi tức ở Vân thị chứ gì?"
Nói xong đợi tiểu cô nương chanh chua phản bác, ai ngờ chẳng thấy động tĩnh gì, mở mắt ra thấy một đôi mắt đẫm lệ, sởn hết gai ốc, thôi rồi anh danh cả đời của lão phu hỏng mất, cuống cả lên:" Công chúa điện hạ đừng khóc, có gì sai bảo cứ nòi, thần nhất định tuân theo ..."
Thế là tốc độ của hậu quân chậm hẳn.
Thực ra thì đại đội nhân mã đi không nhanh, Tiền quân Bùi Hành Kiệm mới tới Yển Sư, trung quân Tiết Nhân Quý mới tới Câu Thị, còn hậu quân của Vân Sơ nếu quay đầu lại vẫn nhìn thấy Lạc dương ở phía chân trời.
Từ tuyến đường hành quân mà xét thì Lý Trị không định qua sông, cơ bản là đi song song với Hoàng Hà tiến về phía đông.
Vì vừa mới rời Lạc Dương, dự trữ của mọi người đề rất phong phú, cho nên dù thời gian nghỉ ngơi nhiều hơn thì việc kinh doanh của Lý Tư không tốt là đương nhiên.
Nhưng Lý Tư cứ nhìn thấy đội ngũ chở lương thực vật tư như cả đội quân nhỏ, lại nghĩ tới tổn hao lương thực, vật tư trị giá mười vạn quan là cuống lên, miệng mọc mụn hai chỗ rồi, mở miệng ra là đau không chịu nổi.
Ôn Nhu nhìn ba tiểu nam hai và một tiểu thiếu nữ nghiêm túc tổ chức họp, lén tới bên cạnh nghe chốc lát, sau đó tìm Vân Sơ nói nhỏ:" Bọn chúng đã nhận ra lương thực vật tư hậu quân mang theo gây trở ngại cho việc kinh doanh của chúng."
Vân Sơ bật cười:" Không phải chúng định cho một mồi lửa thiêu luôn chứ?"
"Nhi tử ta kiến nghị truyền bá tin đồn, nói Hà Nam Đạo bị nạn châu chấu, mùa thu không thu hoạch được chút nào, khi tới đó sẽ rất khó khăn, ép người ta mua thêm lương thực dự phòng."
"Ôn Hoan đúng là con ngươi thật."
Hai người trò chuyện kiểu này thành quen, Ôn Nhu không phật ý, còn cười rất khoái trá:" Lý Tư quyết định thỉnh giáo Lý Tích, làm sao mới có thể giảm bớt chi phí vận chuyển trên đường đi."
"A, nghĩ ra được điểm ấy là ghê rồi."
"Còn ghê gớm hơn nữa cơ, bọn chúng cho rằng, khiến những người kia mua lương thực của bọn chúng, là bằng với việc giúp chúng vận chuyển lương thực. Tới khi đó bọn chúng sẽ giúp người ta nấu lương thực thành món ăn ngon, thế là bọn chúng kiếm tiền hai lần."
Vân Sơ tấm tắc khen:" Mưu ma chước quỷ khá lắm."
"Vân Cấn hiến kế, nói hai năm qua nó thay ngươi đi tham dự đủ các loại ma chay cưới hỏi, cho nên quen biết rất nhiều đích tử của nhà khác. Nó tính ngồi xe ngựa đi giao tế, lôi kéo đám địch tử vào tham gia chuyện làm ăn này. Khi đó Lý Tư làm đại chưởng quầy, đám đích tử làm tiểu chưởng quầy, tự bán lương thực cho nhà chúng." Ôn Nhu giơ ngón cái:" Giống của ngươi không lẫn đi đâu được."
Vân Sơ cười lớn:" Đúng là con ta, thế Địch Quang Tự nói sao?"
"Cái thằng bé đó ngốc lắm, chỉ biết cười, gật đầu, ai nói cũng khen hay, đúng là đồ vô tích sự giống hệt cha nó." Câu này thì Vân Sơ không tin Ôn Nhu nữa, tên này đem ân oán người lớn trút lên trẻ nhỏ rồi, bảo sao chúng nó ghét cho.
Vân Sơ không giúp bọn nhóc làm ăn, nhưng lệnh cho các chưởng quầy phía dưới phải nghiêm khắc dựa theo mệnh lệnh của bốn đứa bé mà làm, không được trái lời.
Mặc dù mưu tính của bọn nhóc không tệ, nhưng vẻn vẹn là bàn việc binh trên giấy mà thôi, đảm bảo thực thi thuận lợi mới là khó, vì thực tế luôn có nhiều tinh huống không dự liệu xuất hiện.
Xem xem bọn chúng đối diện ra sao.
Ôn Nhu cũng tán đồng cách làm này, bày mưu tính kế thì ai cũng làm được, nhưng thực sự thực hiện được nó mới là hào kiệt chân chính.
Lý Tư cùng đám Vân Cẩn thương lượng xong lần nữa tới chiến xa của Lý Tích.
Lý Tích đang ở trên chiến xa đập hạch đào ăn, sau khi Lý Tư tới thì nhận lấy cái búa nhỏ từ tay ông ta giúp đập hạch đào. Một người đập, một người ăn, khung cảnh trông hết sức ấm áp.
Trái ngược hẳn lần trước.
Đợi Lý Tích ăn hết số hạch đào không nhiều mới thở dài:" Lão phu không nợ gì công chúa cả."
Lý Tư đặt búa xuống, ngồi quỳ đối diện với Lý Tích, cái trò khóc lóc chỉ dùng được một lần, nếu không người ta sẽ khinh thường, đồng thời kết thú, nên đổi sách lược, nói:" Sư phụ cho ta mười vạn quan, ta đã đem số tiền này mua lương thực, chuẩn bị bán trên đường đi Thái Sơn, Anh công thấy có được không?"
Lý Tích cả kinh:" Mười vạn quan sao?"
Lý Tư gật đầu:" Sư phụ cho mười vạn quan, ta lại bỏ ra hai vạn tiền tích góp riêng. Vân Cẩn, Ôn Hoan, Địch Quang Tử đem toàn bộ gia sản tích góp từ nhỏ tới Khúc Giang Lý thế chấp đổi được 8000 quan."
"Hiện giờ toàn bộ số tiền đều ở trong tay ta, làm sao phong thiện Thái Sơn xong số tiên này tăng lên gấp đôi?" Gấp đôi? Lý Tích ôm ngực ho khù khụ một hồi mới nói được:" Cho dù công chúa có đem toàn bộ lương thực bán đi thì cũng không kiếm được gấp đôi đâu. Nguyên nhân có ba điều."
"Thứ nhất, toàn bộ lương thảo của chuyến hành trình này do triều đình dùng thuế chi trả, công chúa không kiếm được gì từ đại quân đâu. Thứ hai, nếu công chúa cố ý nâng giá lương thực mà bệ hạ biết, sẽ tịch thu toàn bộ lương thực của công chúa."
"Thứ ba, nếu lão phu đoán không nhầm, công chúa định kiếm tiền từ số huân quý đi theo đúng không? Công chúa có mười hai vạn tám nghìn quan, gấp đôi lên cứ tính là 25 vạn quan đi, như vậy mỗi người bình quân phải dùng tám quan tiền. Công chúa biết số tiền nay với huân quý có ý nghĩa thế nào không?"
Lý Tư thật thà nói:" Bọn họ giàu lắm mà, a gia của Ôn Hoan uống một vò rượu mười quan."
Lý Tích nghe mà lên cơn đau dạ dày, ông ta cũng không dám uốn rượu mười quan:" Công chúa, không phải là huân quý nào cũng nhiều tiền như Vân Sơ và Ôn Nhu đâu. Lão phu nói thật đấy, ai cũng nghĩ huân quý sống xa hoa, kỳ thực đa phần là cố gắng duy trì thể diện thôi."
"Lấy Lão Lương thân quen với Vân gia mà nói, đường đường Nhạn Môn quận công đấy, rốt cuộc sống ra sao? Suýt chút nữa không duy trì nổi rồi, hẳn công chúa có nghe."
"Người giàu có thực sự là hào môn thê giá, đại thương cự cổ, còn rất nhiều huân quý không giàu có vậy đâu."
"Bởi vậy công chúa muốn kiếm về được tiền gốc từ ba vạn người này gần như là không thẻ."
"Công chúa, nghe lão phu nói, muốn kiếm tiền thì không thể đi theo con đường tầm thường được, giống lão phu đánh trận vậy, ra tay một cái là phải xuất kỳ bất ý, đánh vào chỗ người ta không ngờ, đánh trở tay không kịp, đánh thật mạnh."
"Công chúa phải tìm kiếm sơ hở của ba vạn người này, nắm lấy điểm yếu của họ, khiến họ không làm ăn với chúng ta không được. Chứ công chúa đơn thuần coi là mua bán thì không xong."