Q5 - Chương 154: Thực tế luôn khác kế hoạch.
Q5 - Chương 154: Thực tế luôn khác kế hoạch.Q5 - Chương 154: Thực tế luôn khác kế hoạch.
Lý Tư nghe Lý Tích phân tích tình thế cho mình mà gật như gà mổ thóc, sùng bài lấy ra một gói ra trên người, pha cho Lý Tích một chén trà nóng, nhìn hoa nhài nổi trên cốc trà là biết thứ trà mang theo mùi thơm của hoa tươi này là đồ quý do Vân Sơ cất giữ.
"Anh công, điểm yếu của họ là gì thế?"
Lý Tích vuốt râu:" Bọn họ chẳng giàu có gì, vậy vạn dặm xa xôi theo bệ hạ phong thiện Thái Sơn đông như thế, ắt phải có lợi ích chứ?"
Lý Tư chống cằm suy nghĩ:" Họ muốn gi nhỉ ... Phụ hoàng ta sẽ chiêu cáo thiên hạ, muốn xếp hạng lại thế gia, mẫu hậu ta sẽ sắc phong cho các quý phụ ... Ái dà, không được, chuyện này sao ta có thể xen vào chứ?"
Lý Tích thong thả nói:" Vậy công chúa đừng kiếm tiền nữa."
" Không được nhất định phải kiếm tiền, kiếm nhiều tiền." Lý Tư kiên định vô cùng:
"Vậy thì công chúa phải làm sao thành người hữu dụng với người ta, càng hữu dụng, các kiếm được nhiều tiền." Lý Tích nở nụ cười âm hiểm:
Mắt nhìn Lý Tư trầm tư rời đi, Lý Tích lấy ra mấy quả hạch đào dưới bàn, lẩm bẩm:" Quá ngay thẳng thì không phải công chúa Đại Đường."
Lý Tư rời khỏi chiến xa Lý Tích về tới xe ngựa của mình, hai tay chống cằm, nó không quá thông minh, nhưng rất biết nghe lời Vân Sơ, Ngu Tu Dung. Loại chuyện này nó được dặn từ bé rồi, ngoài người trong nhà ra thì bất kể ai xúi bẩy nó làm gì cũng là muốn hại nó.
"Hừm, lão tặc già muốn hại mình, mai phải cung kính với ông ta nhiều hơn, để mọi người đều thấy. Sau này làm chuyện gì không hay, cứ nói là ông ta dạy."
Vân Cẩn trở về thì bụng tròn xoe, lại còn ợ hơi luôn mồm, chắc là ăn no quá rồi.
Lý Tư làm cho nó cốc sơn tra:" Đệ ăn nhiều vậy làm gì?"
Vân Cẩn uống sơn tra xong cười ngốc nghếch:" Bọn đệ không uống được rượu, nên vừa ăn vừa bàn công việc."
"Hiệu quả thế nào?"
"Chẳng có hiệu quả gì, đám đó chỉ biết ăn, còn lại phải nghe a gia, a nương, chẳng có chút chủ kiến nào."
Lý Tư vò đầu, lại một chuyện ngoài dự liệu, trẻ con nhà khác đâu có được như bọn chúng, dặn:" Mai đệ đi chuyến nữa, đừng ăn gì, nói Anh công liền một lúc mua một vạn cân lương thực."
Vân Cẩn nói:" Ôn Hoan chưa phát tán tin đồn mà."
Lý Tư ấn bụng Vân Cẩn, dùng sức xoa, đợi Vân Cẩn ợ ra một hơi dài mới bảo với nó:" Lời Ôn Hoan nói không mấy ai tin, để Quang Tự nói, mọi người sẽ tin nhiều hơn."
Vân Cẩn đứng lên, chỉnh lại mái tóc rối cho Lý Tư:" A gia, a nương tỷ chẳng ra sao, nếu không tỷ chẳng cần vất vả thế này rồi."
Lý Tư nhìn Vân Cẩn, hai mắt cười tới cong vút:" Không sao, có gia, a nương của chúng ta rồi, do ta muốn nhiều hơn nữa, ta là công chúa Đại Đường, không có quyền lực sao được. Đợi ta kiếm đủ rồi, sẽ không đi đâu nữa, yên tĩnh ở trong viện tử của ta, đợi đệ lớn lên cưới ta."
Vân Cẩn trịnh trọng nói:" Được, ta sẽ cưới tỷ."
Ngu Tu Dung dùng thảm quấn lấy Vân Loan đang ngủ, đặt bên trong cùng xe, lại quay sang đắp chăn cho Vân Cẩm, quay sang chuẩn bị đắp thêm cái chăn nữa thì ngây ra nhìn chỗ trống. Nơi này vốn là chỗ Vân Cẩn nằm, nhưng đứa bé đó bây giờ thà chui rúc với Ôn Hoan, Địch Quang Tự trong cái xe ngựa nhỏ, chứ không chịu ngủ chung xe với nàng nữa.
Có người gõ cửa xe, nha hoàn mở rưa, Thôi ma ma chui vào, thấy Vân Cẩm, Vân Loan đang ngủ say, nói nhỏ:" Lão nô giúp bọn nhỏ lan truyền một ít tin đồn, còn ngâm dặn vài người bắt đầu mua lương thực của chúng. Mai chuyện làm ăn của chúng sẽ tốt lên."
Ngu Tu Dung dặn dò:" Cứ đi thêm một ngày thì giá lương thực phải tăng thêm một phân, nếu thám mã phía trước về nói thiếu lương thực thì không bán nữa, cung ứng cho người mình trước.
Thôi ma ma gật đầu:" Lão nô hiểu rồi, lát nữa sẽ chuyển lời phu nhân cho Tư Tư."
Ngu Tu Dung than:" Chẳng biết làm sao nữa, khuê nữ Vân gia dạy ra toàn đứa tham tiền, phu quân với ta có phải người tham tiền đâu, chẳng biết là học ai."
Thôi ma ma cười nịnh:" Khuê nữ nhà chúng ta đều làm việc lớn, thiếu tiền làm sao được ạ? Tư Tư giỏi lắm, lo liệu mọi việc đâu vào đó, rất nghiêm túc, hiếm có lắm rồi."
Ngu Tu Dung hừ một tiếng:" Bảo với Thuần Vu thị, nhà ta cứu cô ta khỏi hố lửa, không phải để hưởng phúc, để cô ta bên Tư Tư là đề phòng kẻ gian tà lừa nó."
"Nếu chuyện này mà cô ta không làm được thì ta phải cân nhắc lại xem cô ta có tư cách ở bên cạnh Tư Tư không."
Thôi ma ma vâng dạ:" Cô ta cũng không tệ, chỉ có đúng một điểm không hay là bỏ thời gian vào chuyện vớ vẩn nhiều quá, không ở bên tư Tư mọi lúc. Lão nô đi nhắc nhở."
Ngu Tu Dung nhìn Vân Loan, Vân Cẩm ngủ say, yêu thương vuốt má từng đứa:" Mỹ Ngọc Nhi mới tám tuổi đã bận rộn, không biết Thải Vân Nương, Phượng Hoàng Nhi vui vẻ được mấy năm, đều tại ta vô dụng, chẳng giúp được phu quân là bao."
Thôi ma ma nói nhỏ:" Quân hầu trước giờ luôn khỏe mạnh, phu nhân cũng an khang, vậy mà từ khi Phượng Hoàng Nhi chào đời, bụng phu nhân mãi chẳng có tin."
Ngu Tu dung lườm Thôi ma ma:" Ông trời không cho, nỗ lực cũng uổng công."
Cho dù xe ngựa của Ngu Tu Dung trong phạm vi thống lĩnh của hậu quân, nhưng Vân Sơ chẳng thể cùng nàng tiếp tục nỗ lực sản xuất nhân khẩu cho trong nhà.
Vân Sơ tuần doanh xong trở về lều còn chưa kịp cởi giáp thì Ôn Nhu vội vàng đi vào.
"Bùi Hành Kiệm giết chủ bạ huyện Yển Sư, vì sao giết thì hắn đã phong tỏa tin tức, hiện chưa rõ." Ôn Nhu vừa vào đã nói ngay:
Vân Sơ ngừng động tác cởi giáp:" Yển Sư à, ta nhớ không nhầm thì co người của chúng ta mà, sao không có tin tức truyền ra được nhỉ? Phía thái tử thì sao?" Ôn Nhu lắc đầu:" Không biết, nhưng hành vi này rõ ràng vượt quyền rồi, không rõ vì lý do gì ép hắn phải bất chấp giết người, tóm lại không thể là chuyện nhỏ."
"Hắn cũng để lại đường lui rồi đấy, đổi lại là ta, ta chém đầu huyện lệnh chứ giết chủ bạ làm gì? Dù sao cũng chẳng liên quan gì tới chúng ta." Vân Sơ nhún vai tỏ ra không mấy quan tâm:
Ôn Nhu nhìn Vân Sơ đột nhiên hỏi:" Lần này ngươi cấp cho Lý Tư tới mười vạn quan tiền, thực sự chỉ để ba đứa bé đó kiếm tiền sao?"
Vân Sơ gật đầu:" Đúng như ngươi thấy."
Tiễn Ôn Nhu đi rồi, Vân sơ yên tĩnh nằm trên cái giường lạnh băng, một vầng trăng sáng chiếu qua cửa sổ lều, trắng như sương vậy.
Nhìn mắt đất trắng phát sáng, Vân Sơ bất giác ngâm:" Đầu giường ánh trăng rọi, ngỡ mặt đất phủ sương..."
Lý Tư lúc này chưa ngủ, nó và Vân Cẩn, Ôn Hoan, Địch Nhân Kiệt chen chúc trên xe ngựa, bốn đứa bé cùng cho chân vào một cái chăn, thì thầm bàn tay xem mai bấy ai là lãi nhất.
Lương thực trong tay bọn chúng quá nhiều, nhiều tới mức liên lụy tới tốc độ đại quân.
Giờ hiện chúng phải làm là nhanh chóng phân tán số lương thực vào trong đám huân quý, mưu kế trước đó tuy gặp nhiều trở ngại, nhưng vẫn có chút tác dụng, chỉ là số người mua chưa nhiều, chưa đủ giúp Lý Tư thoát khốn cảnh.
Huân quý không có ngốc, bọn họ nhìn một cái ra ngay khốn cảnh của Lý Tư, chẳng qua không nói, giờ ít nhiều mua một chút là nể mặt phu phụ Vân Sơ thôi.