Q5 - Chương 156: Chờ xem thế nào.
Q5 - Chương 156: Chờ xem thế nào.Q5 - Chương 156: Chờ xem thế nào.
Sở giao dịch Khúc Giang với Vân Sơ mà nói là nguồn tin tức giám sát các nơi của Đại Đường.
Thông qua lượng vật tư giao dịch thay đổi mà đoán ra dân sinh các vùng, với Vân Sư mà nói không phải là chuyện khó, y nắm được những vấn đề này có khi còn rõ ràng hơn quan viên đương địa.
Trước khi Vân Sơ biết mình sẽ tham gia đại điển phong thiện Thái Sơn, y đã phát hiện kinh tế một số vùng trên con đường hoàng đế đi qua rất kém. Lượng giao dịch lương thực cùng với vải vóc, hai thứ hàng hóa luôn có quy mô lớn này xuất hiện khoảng đứt đoạn lớn.
Công báo triều đình không nói những nơi đó gặp thiên tai, còn về binh đao phỉ họa thì càng chưa từng nghe thấy.
Nếu vậy thì chỉ còn nhân họa thôi.
Lương thực vải vóc ở huyện Yển Sư từ sau vụ thu hoạch hè thì không xuất hiện ở sở giao dịch Khúc Giang nữa, tương ứng, có rất nhiều châu phủ cũng vậy. Sau khi kiểm tra, Vân Sơ phát hiện các châu phủ này đều nằm trên đường hoàng đế đi Thái Sơn.
Sau khi thu hoạch vụ thu, cục diện không tốt hơn.
Những thứ đó không xuất hiện trên thị trường, vậy thì chúng đi đâu?
Buổi sáng, khi đại đội nhân mã lên đường, Vân Sơ nhận được tin mật của Ân Nhị Hổ, lúc này y đã xác định, Bùi Hành Kiệm giết người có liên quan tới những thứ mất tích kia.
Vì huyện Yển Sư xuất hiện nạn dân ngăn đường.
Nói ra thật buồn cười, sự giàu có ở Trường An đã che mờ mắt rất nhiều người, khiến người ta nghĩ, Đại Đường đâu cũng giàu có.
Bọn họ không biết, thói quen ngày ăn ba bữa chỉ vẻn vẹn sinh ra ở Trường An thôi, càng xa Trường An, chuyện này ngày càng hiếm. Lương thực tựa hồ mãi mãi không đủ dùng, vải vóc, lụa cũng như thế. Những thứ đó không cần biết sản xuất ra bao nhiêu, cuối cùng vẫn có rất nhiều người chết đói, cơm không đủ ăn, áo không đủ mặc.
Vân Sơ đương nhiên biết chuyện này từ lâu, y không báo lên, y không định giải quyết, y muốn Lý Trị thấy, xem hắn làm thế nào.
Đám Lý Tư đang vội vàng rỡ quán bán đồ ăn sáng, khi Vân Sơ đi qua chỉ thấy một đống hỗn độn, bốn đứa bé tất bật chỉ huy, y cười khẽ, tiếp tục lệnh đại quân tiến lên.
Do thiếu thông tin, Lý Tư vẫn đang hoan hỉ vì sáng nay bán được vài vạn cân lương thực.
Cái xe ngựa của Lý Trị to như một căn nhà, được mười sáu con ngựa thồ màu đen kéo đi âm ầm.
Tuy là ngựa thồ nhưng mười sáu con ngựa này, con nào con nấy con thần tuấn hơn cả chiến mã thông thường.
Từ xưa có câu "thiên tử giá lục", tức là hoàng đế xuất hành do sáu thớt ngựa kéo xe, đó là lễ chế cổ, Tân Thủy Hoàng làm như thế, cho nên hoàng đế sau này đều làm theo.
Tới thời Lý Trị liền thay đổi, vì hắn sắp tự xưng Thiên Hoàng rồi, nên hắn dùng mười sáu con ngựa kéo xe, cho nên hắn ngồi trên xe ngựa to như căn nhà chèo đèo lội suối.
Nhớ năm xưa Trương Lương hành thích Thủy Hoàng Đế ở Bác Lãng Sa, một chùy đó thật kinh hồn, gặp phải xa giá của Lý Trị thì tôi đa làm xước chút sơn.
Ngồi trong chiếc xe an toàn, ấm áp như xuân, sắc mặt Lý Trị lại âm trâm như trời muốn mưa.
"Hai năm trước trẫm hạ lệnh miễn trừ thuế má cho châu huyện dọc đường, lệnh cho họ tích trữ lương thực, vật tư. Trước khi trẫm xuất phát ba tháng còn phái người đi kiểm tra, báo về hết thảy đầy đủ, chỉ đợi trãm đông tuần."
"Nàng xem, vậy mà mới rời khỏi Lạc dương đã xảy ra loại chuyện này, giỏi lắm, tiền quân của trẫm vừa tới thì nhà kho huyện Yển Sư bốc háy." "Hoàng hậu, quan viên đi kiểm tra là do nàng an bài đó."
Vũ Mị bế Thái Bình, nhìn hoàng đế đang lên cơn cuồng nộ:" Người thiếp phái đi là Lý Kính Huyền, song bệ hạ đột nhiên thay bằng Lý Nghĩa Phù."
"Vì sao trẫm không biết?"
"Tả Xuân tới báo với thần thiếp như vậy."
Lý Trì rống lên:" Cái cớ hay lắm, Tả Xuân chết rồi."
Vũ Mị vội vàng đứng dậy dỗ Thái Bình bị Lý Trị đánh thức khóc toáng lên, khó khăn lắm mới làm Thái Bình ngừng khóc, bấy giờ mới đáp:" Nếu bệ hạ nói thế thì thần thiếp hết cách rồi."
Lửa giận Lý Trị càng bốc cao:" Chẳng lẽ trẫm không có một thần tử nào đáng tin nữa hay sao?"
Vũ Mi rung rung cho Thái Bình ngủ, miệng khẽ ê a:" Bệ hạ chớ quên, với đại điển phong thiện này, triều thần đề xuất tiết kiệm, chính bệ hạ nhiều lần phủ quyết kế hoạch triều thần lập ra, cứ tăng thêm tăng thêm mãi, nhưng lại không muốn dùng bảo khố hoàng gia."
"Vì thế trước khi lên đường thiếp đã nhắc bệ hạ, cẩn thận thiếu hụt trong nước, bệ hạ cho rằng đã luân phiên miễn thuế bốn năm rồi, bách tính đã giàu có, đủ để gánh vác."
Lý Trị nghẹn họng, hắn nhớ ra khi đó Lý Kính Huyền thuộc phe phản đối đông tuần của hắn quá lãng phí, đề xuất tiết kiệm cho sợ ông ta đi đốc thúc việc chuẩn bị sẽ không làm tốt nên thay bằng Lý Nghĩ Phù, quát:" Dù vậy cũng không thể nào mới vừa rời Lạc Dương liền xảy ra chuyện được."
Sự thực như thế, Vũ Mị nói gì được nữa:" Bệ hạ đã phái Lý Kính Huyền tới Yển Sư, hẳn sẽ sớm có kết quả."
Lý Trị nghiến răng ken két:" Trẫm rõ ràng đã miễn thuế các nơi, vậy mà Bùi Hành Kiệm nói bách tính đương địa nghèo khó vô cùng, vậy thuế mà trẫm miễn giảm đi đâu?" Vũ Mị đáp:" Không quan viên địa phương nào trả lời được câu này của bệ hạ, cho nên thuế má bị một ngọn lửa đốt hết rồi."
"Bệ hạ, đây mới chỉ là chuyện nhỏ thôi, Yển Sư có thể xay ra chuyện này, vậy những nơi cách cả nghìn dặm sẽ thế nào? Bệ hạ mang theo quá nhiều người, thế nào cũng phải tiết kiệm."
Lý Trị phất tay:" Không thể tiết kiệm."
Vũ Mị thở dài:" Vậy chỉ đành miễn trừ cung ứng lương thực cho bách quan và gia quyến thôi, dù sao họ chẳng coi trọng..."
Vân Sơ khi cắm trại ở Yển Sư nhận được ý chỉ của hoàng đế, miễn trừ cung cấp lương thảo cho bách quan, huân quý.
Tin tức này tới tai Lý Tư, tiểu nha đầu vốn đang bị cảm, cao hứng tới mũi thổi ra quả bong óng lớn. Sau đó quyết đoán xóa bỏ giao ước miệng cung ứng vật tư cho một số nhà mà nó đã hứa, lệnh không được bán ra ngoài một hạt lương thực nào nữa.
Thế là Lý Tư rốt cuộc có thể yên tĩnh nằm trong xe ngựa của mình dưỡng bệnh rồi, ba đứa nam hài cũng có thể ngủ một giấc ngon lành, không cần kéo lê thân thể mệt mỏi đi chào mời người ta mua lương thực nữa.
Yển Sư cách Lạc Dương không xa, cho nên giá lương thực chưa tăng lên tới mức mà Lý Tư muốn, nó định đợi đi thêm 500 dặm nữa mới bán thức ăn.
Đúng thế, lương thực gia công thành thức ăn, có thể bán với giá cao hơn.
Trước khi ngủ thiếp đi, Lý Tư cười rất to.