Q5 - Chương 157: Lương thực đi đâu rồi.
Q5 - Chương 157: Lương thực đi đâu rồi.Q5 - Chương 157: Lương thực đi đâu rồi.
Lý Tư bị sốt rồi, liên tục mấy ngày vất vả quá mức, suốt ngày bôn ba ngoài trời lạnh, thêm vào lo lắng chuyện kinh doanh không tốt, đứa bé tuy không thể nói toàn sống trong nhung lụa, nhưng chưa bao giờ phải chịu khổ cực này rốt cuộc không cầm cự được nữa mà ngã bệnh nằm trong xe ngựa.
Gương mặt nhỏ sốt tới đỏ rực, trán nóng như hòn than, Vân Sơ tới thăm đứa bé này, dùng thuốc "tiểu sài hồ phiến" do lão thần tiên nghiên cứu ra đút cho nó, lại dặn Thuần Vu Thị nấu canh gừng cho Lý Tư uống. Thấy đứa bé này dần toát mồ hôi hôi thì cầm cuốn sách ngồi bên cạnh vừa đọc trông chừng.
Khi Lý Tư tỉnh dậy cảm thấy toàn thân khó chịu xương cốt như muốn tan ra, mơ mơ hồ hồ đòi uống nước, đợi uống hết bát nước mới nhận ra người cho mình uống nước là Vân Sơ liền yên lòng nở nụ cười.
Vân Sơ sờ trán Lý Tư, thấy sốt đã giảm, nói với Thuần Vu thị quỳ trong góc:" Đỡ sốt rồi, nhớ bổ xung nước ấm đều đặn, đợi lát nữa Tư Tư đói thì cho ăn ít cháo trắng dưa muối, cháo đừng đặc quá, dưa muối làm nhạt đi. Không được tắm, đợi tới khi trời sáng không sao hãng nói."
Nói xong lườm Lý Tư một cái, giơ tay lên nhưng không đánh, rời xe ngựa.
Vân Sơ đi rồi, Lý Tư thấy Thuần Vu Thị vẫn nhìn chằm chằm, nói:" Ngươi nhìn cái gì?
Thuần Vu thị thở dài:" Nô tỳ gả đi lúc bằng tuổi công chúa, khi ấy công công nô tỳ nhìn nô tỳ với ánh mắt khác quân hầu nhìn công chúa."
"Khác làm sao?"
"Quân hầu nhìn công chúa chỉ có thương xót, tức giận và tự trách. Công công nô tỳ nhìn nô tỳ chỉ có tiếc nuối, tựa hồ thấy nô tỳ gả nhầm người."
Lý Tư kéo chăn lên mũi, chỉ lộ ra đôi mắt long lanh:" Đúng thế, vì đó là a gia ta, với a gia, ta không phải là công chúa cần ky húy, trong mắt a gia, ta chỉ là đứa con bị bệnh cần chăm sóc." Thuần Vu thị nghĩ một lúc nói:" Vì sao không phải do Vân phu nhân tới chăm sóc công chúa?”
Lý Tư nhìn thẳng Thuần Vu thị: "A gia là y giả cao minh, từng nói phong hàn có thể lây, a nương phải chăm sóc Thải Vân Nương, Phượng Hoàng Nhi, không thể lây bệnh cho a nương, cho nên a gia mới chăm sóc ta."
"Trẻ con Vân gia bị bệnh, do a gia và a nương chiếu cố, xưa nay không nhờ người khác."
"Ta sở dĩ nói với ngươi nhiều như vậy vì không cho bất kỳ ai lợi dụng lễ pháp vấy bẩn a gia ta, ai cũng thế, nếu không ta giết."
Thuần Vu thị hít sâu một hơi:" Nô tỳ vừa rồi chỉ muốn xác nhận lại tâm tư của mình, chỉ thấy phẳng lặng, không có gì khắc."
Lý Tư mỉm cười hạnh phúc khép mắt lại:" Trong nhà chỉ được có tình cảm ấm áp, không chứa được thứ khác."
Thuần Vu thị mím môi, thực sự có chút ghen ty, ai nói cô công chúa này thiệt thòi tội nghiệp chứ, đúng là công chúa hạnh phúc nhất thiên hạ mà.
Vân Sơ rời xe ngựa của Lý Tư rồi tới chỗ Vân Cẩn, Ôn Hoan, Địch Quang Tự, ba đứa bé đó giống Lý Tư, thời gian qua vất vả ngược xuôi nên sức khỏe cũng không ổn lắm.
Trong xe ngựa hắt ra ánh đèn mờ, Vân Sơ mở cửa xe, thấy ba đứa bé chen chúc cùng nhau trong không gian hẹp, đắp chăn dày, ngủ như lợn con.
Ngồi trong góc xe ngựa là Thôi ma ma đang ôm gối ngoẹo đầu ngủ, Vân Sơ vừa lên xe là bà thức dậy ngay, nói nhỏ:" Lão nô cho các vị tiểu công tử uống thuốc, uống canh gừng, ngủ một giấc hẳn là không sao."
Vân Sơ sờ trán Địch Quang Tự, gật gù:" May mà người nó tráng kiện."
Rồi cầm tay Ôn Hoan lên xem, có vài vết đỏ loang lổ.
Thôi ma ma vội nói:" Bị lạnh ạ, Quang Tự công tử bị ở tai, nô tỳ đã bôi dầu hạn thát rồi. Ôi ba quý công tử, lại phải chịu nỗi khổ của thương cổ..."
Vân Sơ không muốn nghe Thôi ma ma lải nhải, xác nhận sức khỏe ba đứa bé không có vấn đề liền đi, đứng trước xe ngựa của Ngu Tu Dung, không làm phiền mẹ con nàng mà đi về lều.
Ôn Nhu ở trong lều của Vân Sơ trước rồi, ngay khi biết tin kho lương thực của huyện Yển Sư gặp hỏa hoạn, tổn thất thảm trọng, hắn cảm giác, Vân Sơ đã biết trước chuyện này, nhưng không có chứng cứ gì.
Thế là hắn tới lều Vân Sơ tìm đáp án, nhưng nghe nói Vân Sơ đi chăm sóc Lý Tư, một mình sưởi ấm, uống rượu ăn thịt xem sách, đợi Vân Sơ vê.
"Tư Tư khỏe chưa?" Ôn Nhu đặt chén rượu xuống hỏi:
"Đổ mồ hôi rồi, không sốt nữa, ba đứa bé cũng không sao, ngủ ngon lắm." Vân Sơ cởi áo choàng treo lên, tuyết chưa rơi nhưng đêm đã lạnh lắm rồi:
Ôn Nhu dùng đốt ngón tay gõ bàn:" Tới Yển Sư rồi nhưng ngươi lại không hỏi han gì tới chuyện nơi này, ngươi biết trước hết rồi phải không?"
Vân Sơ lấy ấm nước sôi trên bếp lửa rốt một cốc nước nóng cầm trong tay không uống, ngồi xuống giường, cười hỏi:" Yển Sư xảy ra chuyện gì thế?"
Ôn Nhu nhìn Vân Sơ chằm chằm, nhưng dù là hắn cũng không nhận ra được điều gì trên vẻ mặt Vân Sơ, tên này ngày càng thâm trầm lão luyện hơn không dễ đoán như trước nữa:" Chuyện nhỏ ấy mà, đại quân của Bùi Hành Kiệm vừa mới tới Yển Sư thì nhà kho bốc cháy, kho đó chứa lương thảo tiếp tế cho đại quân của hắn. Nực cười nhất là huyện lệnh Yển Sư chỉ phái đi một tên chủ bạ, giải thích với Bùi Hành Kiệm, do nhà kho bị cháy nên chỉ cung cấp được một nửa lương thảo."
"Bùi Hành Kiệm sao tiếp nhận lời giải thích ấy, chém một phát chết luôn, lệnh huyện lệnh phải gom đủ quân lương cho hắn trước khi hắn rời Yển Sư, nếu không sẽ giết cả nhà."
"Thế là huyện lệnh ngay trong đêm dẫn nha dịch đi vơ vét lương thực của bách tính trong huyện."
"Khi trời sáng Bùi Hành Kiệm lấy đủ lương thực liền tiếp tục lên đường. Sau đó Lý Kính Huyền tới Yển Sư điều tra chuyện cháy kho lương."
"Kết quả nhìn thấy huyện lệnh treo cổ tự tử, huyện úy tự cắt cổ, đám người huyện nha tự trói mình quỳ ở cửa, cùng bách tính vì bị cướp mất lương thực biến thành nạn dân chặn đường ông ta kêu khóc."
Thảm cảnh của Yển Sư không làm Vân Sơ lộ ra nhiều thương cảm, xoa xoa tay quanh cốc nước nóng, hỏi:" Thế lương thực huyện Yển Sư đâu?"
"Lúc này mà ngươi còn truy hỏi lương thực sao? Lửa cháy rồi chứ còn gì, Lý Kính Huyền dẫn ngươi xét nhà quan lại huyện Yển Sư, không phát hiện chuyện tham ô, thế thì lương thực chỉ có thể bị lửa thiếu cháy thôi." Ôn Nhu hạ thấp giọng:" Ta đã bảo tên béo đừng tham gia vào chuyện này, dù nhận thua cũng được, đừng hiếu thắng."
Vân Sơ hiểu ý Ôn Nhu, hắn đang lo chuyện Tùy Dương Đế tuần du Dương Châu tái diễn, bật cười:" Chuyện này nên đi hỏi lão già Lý Tích, năm đó Tùy Dương Đế đến Dương Châu, ông cùng đám người trại Ngõa Cương tạo phản, loại chuyện này ông ta am hiểu lắm."
Ôn Nhu cũng cười theo:" Trại Ngõa Cương cách Yển Sư chỉ chưa tới 500 dặm, làm năm xưa tặc nhân trại Ngõa Cương để lại một truyền thuyết, 500 dặm không đủ họ chạy một đêm. Có điều ta không đi hỏi đâu, ngươi đi mà hỏi."
"Ta khác gì ngươi chứ, ta mà hỏi là lão trở mặt." Vân Sơ vẫn nhíu mày:" Lương thực chắc chắn là có, nhưng triều đình không lấy, quan lại không lấy, bách tính không có, vậy đi đâu rồi."
"Nhiều lương thực như thế, ta nghĩa thế nào chẳng có manh mối, với bản lĩnh của Lý Kính Huyền sẽ có đáp án chấp nhận được thôi." Ôn Nhu hít hà:" Chuyện này còn ghê hơn năm xưa trại Ngõa Cương đánh cướp. Biết rõ đây là khẩu lương trên đường của hoàng đế mà còn dám làm như vậy, phải nói trên đời này đúng là không thiếu kẻ vong mạng."
Cảm khái xong Ôn Nhu nghiêng đầu về phía Vân Sơ, nửa đùa nửa thật hỏi:" Trong tay Tư Tư có cả đống lương thực, không phải ngươi an bài trước chứ?"
Vân Sơ bình thản nói:" Ta chỉ cho đứa bé đó cơ hội học cách tiêu tiền thôi, không cần nghĩ nhiều."