Q5 - Chương 158: Chỉ một hương thân mà thôi.
Q5 - Chương 158: Chỉ một hương thân mà thôi.Q5 - Chương 158: Chỉ một hương thân mà thôi.
Vân Cẩn không phải là đứa bé thông minh lắm, trong mắt Vân Sơ, nó là đứa bé ngoan, song không nhiều mưu mô như Ôn Hoan, không trầm ổn như Địch Quang Tự, chẳng qua là vì Ngu Tu Dung không ngừng ăn gian, cho nên mới làm nó thông minh hơn thực tế, áp đảo được Ôn Hoan và Địch Quang Tự mà thôi.
Chuyện ăn gian này khi chúng còn nhỏ thi có chút tác dụng, chứ chúng lớn lên thì phải so tố chất.
Nói về trí tuệ, người Đường không khác biệt nhiều với thế giới trước kia y sống, chỉ khác về kiến thức thôi.
Có thiên tài trí tuệ siêu tuyệt, đương nhiên cũng có kẻ ngu xuẩn tới mức làm người ta hận không thể đem đi nuôi chó.
Vân Sơ tự đánh giá trí tuệ bản thân không hơn được đám huynh đệ Ôn Nhu, Địch Nhân Kiệt, không nói tới sức khỏe dày công trui rèn, y có thể áp đảo quần hùng là nhờ tri thức.
Đáng tiếc truyền thừa học vấn cần yêu cầu trí tuệ rất cao, Vân Cẩn thì rõ ràng không phù hợp với danh hiệu thiên tài.
Vân Sơ không đặt hết hi vọng truyền thừa gia tộc lên Lý Hoằng, bài học của Trường Tôn thị quá rõ ràng, người có công tòng long đâu mấy ai có kết cục tốt.
Huống hồ sau sự kiện Lý Hoằng tàn sát bừa bãi ở Trường An lần trước, Vân Sơ ra một mặt máu lạnh của hắn, cho nên không còn tin tưởng vào hắn nữa. Ánh mắt Vân Sơ chuyển sang Lý Tư, đứa bé này sống bên cạnh y từ nhỏ, chịu ảnh hưởng của y nhiều hơn Lý Hoằng, ở mặt giáo dục đứa bé này, y trút nhiều tâm huyết hơn xa Lý Hoằng.
Đừng thấy Vân Sơ chỉ dạy Lý Tư nhiều, kỳ thực mỗi điều y dạy đều kết tinh tâm huyết nhiều năm, thậm chí còn hấp thụ kinh nghiệm từ chính việc giáo dục Lý Hoằng thất bại.
Lý Tư cũng không phải đứa bé thông minh, vì thế dạy dỗ ra sao càng khiến Vân Sơ tổn hao tâm trí, cũng giống như Ngu Tu Dung, biểu hiện vượt bậc của Lý Tư gần đây cũng là do Vân Sơ ăn gian đằng sau.
Một cô công chúa quyền lực cường thế sẽ che chở cho Vân gia tốt hơn một hoàng đế bất trắc.
Chuyện này Vân Sơ không cho bất kỳ ai biết, dù có là Ngu Tu Dung, thế nên y cũng không nói gì với Ôn Nhu.
Buổi sáng hôm sau hậu quân nhổ trại lên đường, khác với hai ngày trước, hôm nay nhổ trại, quân đội cảnh giác hơn rất nhiều, trên mặt huân quý cũng có thêm vài phần nặng nề, hộ vệ nhìn quanh cảnh giác.
Đại quân không đi vào thành Yển Sư, lựa chọn vòng qua thành, khi đi qua trước cổng thành Vân Sơ nhìn thấy rất nhiều cái đầu còn tươi treo lủng lẳng.
Rạng sáng đầu đông vốn là lúc buôn bán tấp nập nhất, nhưng cổng thành Yển Sư lặng ngắt không một bóng người, đấy ngay cả lính gác nhác thấy bóng đại quân đi qua cũng trốn biệt, làm Yển Sư như tòa thành ma.
Lý Kính Huyền suất lĩnh nhân mã lặng lẽ hòa nhập vào đội ngũ của Vân Sơ, trên người quân sĩ đi theo ông ta vẫn gắt mùi máu, không biết bọn họ đã giết bao nhiêu người.
Khi hai người cưỡi ngựa đi song song, Lý Kính Huyền nói:" Quân hầu, chuẩn bị chiến đấu đi."
Vân Sơ gật đầu:" Không còn cách nào sao? Ta không muốn vung đao lên với người mình chút nào."
"Lòng tham không đáy khó tránh khỏi chó cùng rút giậu."
"Chẳng qua là chó cùng nên mới phải rứt giậu mà thôi, đừng dồn họ vào đường cùng là được ...' Vân Sơ nói tới đó qua sắc mặt Lý Kính Huyền liền biết mấy lời này vô nghĩa, nên không nói tiếp nữa:" Ông có tìm thấy lương thực đã mất chưa?"
Lý Kính Huyền nghiến chặt răng:" Lương thực đã rưới đầy phân nước tiểu rồi."
Vân Sơ không ngờ được chuyện này, nói thế những người đó thực sự quyết tâm ngăn cản hoàng đế đông tuần: "Ai là chủ mưu?" Lý Kính Huyền vẻ mặt âm u, nửa ngày trời mới nói:" Hương thân Lưu Lâm."
Vân Sơ phát ra một âm thanh tức cười:" Chỉ một hương thân thôi à?"
"Một hương thân không biết chữ, cũng không biết nói, khi lão phu bắt hắn, tên khốn kiếp đó suất lĩnh gia đinh kháng cự, đến lúc bị bắt được vẫn còn chửi lão phu."
"Hả? Một tên câm thì chửi như thế nào?"
Lý Kính Huyền liếc Vân Sơ:" Sao ngươi biết kẻ câm không biết chửi người ta?"
"Hắn có mười lăm mười sáu nhi tử, nhìn số lượng nữ nhân ở hậu trạch, tới ngay cả lão phu cũng thấy tên khốn kiếp này sống không lỗ."
Đây là tử sĩ do người ta bồi dưỡng, thông thường tử sĩ có hạn sử dụng, chưa từng nghe tử sĩ sinh con đàn cháu đống thế này, Vân Sơ tò mò hỏi:" Lưu Lâm bao nhiêu tuổi rồi, chắc không nhỏ phải không?"
Lý Kính Huyền thở dài:" Năm mươi hai, hắn nhất định có nguyên phối, nhưng còn chưa tìm thấy ... Phải rồi quân hầu hẳn biết Úy Trì Viễn đại lý tự thừa?"
Vân Sơ lắc đầu:" Ta không rõ quan viên vùng ngoài."
"Hảo hữu của quân hầu Địch Nhân Kiệt, cái tên chỉ cân gặp vụ án là hăm hở xông tới, lần này khi tìm kiếm nguyên phối của Lưu Lâm lại rút lui, giao cho Úy Trì Viễn." Lý Kính Huyền vừa nói vừa chú ý quan sát phản ứng của Vân Sơ, không biết có ân oán thế nào mà lại muốn đẩy người ta ra làm ma thế mạng.
Đáng tiếc Vân Sơ chẳng có phản ứng gì, kể cả ông ta cố tình dừng lại một nhịp không nói, y chẳng hỏi thêm, thái độ rõ ràng không hứng thú.
Không hiểu sao ông ta cứ có cảm giác đám người Trường An có liên quan gì đó trong chuyện này, nói dính líu thì không hẳn, nhưng bảo không biết gì hay không quan tâm thì ông ta không tin.
Nghĩ một lúc Lý Kính Huyền nói:" Quân hầu, nhi tử của ta Thủ Nhất muốn tới dưới trướng quân hầu quan chính, không biết..."
Vân Sơ cắt lời:" Nữ tế của ông đang làm rất tốt."
"Đúng thế, vì vậy mà khuyển tử vô cùng hâm mộ tỷ phu, muốn tới Trường An quan chính."
"Phải đợi ta từ Thái Sơn về đã, có điều..."
Lý Kính Huyền nhướng mày:" Quân hầu cứ nói."
Vân Sơ thở dài:" An Định công chúa lúc ở Trường An khóc lóc với mỗ rất lâu, nói phủ công chúa sắp xây xong mà trống không chẳng có một cái gì, vì thế mang mười vạn quan đi mua lương thực, định bán trên đường đi Thái Sơn, sắm sửa ít đồ dùng."
Mặt Lý Kính Huyền giãn ra:" Xảy ra chuyện ở Yển Sư, lương thực trong tay công chúa hẳn là bán rất tốt."
"Tất nhiên, chỉ lo bệ hạ trưng dụng."
"Tiểu nữ nhi làm ăn nhỏ, chẳng đáng nói, sao vào mặt bệ hạ được."
Vân Sơ cười chắp tay:" Làm phiền, làm phiền rồi."
Lý Kính Huyền đáp lễ:" Khách khí, khách khí rồi."