Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1142 - Q5 - Chương 159: Vòng Tròn Quái Ác.

Q5 - Chương 159: Vòng tròn quái ác. Q5 - Chương 159: Vòng tròn quái ác.Q5 - Chương 159: Vòng tròn quái ác.

Lý Tư nãy giờ luôn ghé đầu vào cửa sổ, mặt mày hồi hộp nhìn Vân Sơ và Lý Kính Huyền trò chuyện vui vẻ đằng xa.

Tối qua nó đã ngủ đủ rồi, sau khi giảm sốt, ăn một bát cháo trắng lớn, lại đổ mồ hôi lần nữa, tức thì cảm thấy khỏe mạnh hơn nhiều. Cho dù người còn mệt, Lý Tư liền lập tức suy tính làm sao bán được lương thực với giá tốt nhất, chuyện này kỳ thực không khó, trước kia theo Vân Na cô cô chạy hết nhà này tới quán kia trong phương Tấn Xương, lâu dần cũng biết đủ loại mánh khóe kinh doanh trong phường.

Khi nó đang hí hửng nghĩ ra đủ mọi cách bán hàng, đột nhiên nhớ tới phụ hoàng mẫu hậu của mình ... Thế là cả người không khác gì rơi xuống hầm băng.

Bây giờ Lý Tư thở phào rồi, nhìn a gia trò chuyện với viên quan lớn râu dài rất đẹp, không khí hài hòa, chứng tỏ a gia giúp nó giải quyết nguy cơ rồi. Dù sao sáng nay a gia tới thăm, nó đã khóc rất tủi thân.

Đại quân rời khỏi Yển Sư, không khí hoan lạc trong đội ngũ dần biến mất, đổi lại khoảng cách giữa các xe ngựa rõ ràng đã gần hơn, mơ hồ như kết thành quân trận, kỷ luật trật tự trong đội ngũ tăng lên rất nhiều.

Lý Tư sai mã phu giảm tốc độ, đợi chiến xa Lý Tích đi qua, nó lại lần nữa nhảy sang chiến xa.

Thứ phiền toái lại tới rồi, Lý Tích đau đầu, cô công chúa này chẳng dễ ứng phó chút nào, còn chưa kịp nói gì thì Lý Tư đã đưa cho ông ta một cái túi lớn.

Lý Tích tò mò mở ra, lần trước Lý Tư tặng cho ông ta cái bếp lò nhỏ, dùng vô cùng thuận tiện, cái bếp đó giữ lửa được rất lâu, bình thường không dùng tới thì đóng kín lại ôm trong người sưởi ấm rất tốt, khi cần thì mở nắp ben trên ra, thế là lại có thể nướng bánh, hạch đào dẻ, thậm chí có thể hơ nóng chân dê để ăn, vô cùng thuận tiện.

Trong túi là táo đỏ rất lớn, ông ta lấy ra ba quả đặt trên bếp lò, thứ này nướng lên có mùi đường cháy, hết sức dễ chịu.

Lý Tư ngồi quỳ đối diện với Lý Tích, chăm chú nướng táo đỏ, bộ dạng ngoan ngoãn:" Bây giờ lương thực không lo không bán được rồi."

Lý Tích cười khà khà:" Công chúa có khi còn mất nhiều hơn ấy."

Lý Tư lắc đầu:" Phụ hoàng không lấy lương thực của ta đâu."

Lý Tích nhìn đôi mắt long lanh của Lý Tư, nói" Vạn vật thiên hạ thuộc về bệ hạ, lương thực của công chúa có gì khác? Cả công chúa cũng thuộc về bệ hạ, nếu thực sự có thể luận thân tình, Đại Đường ta đã chẳng có bao nhiêu công chúa đi xa kết thân với phiên vương."

"Mọi thứ trong thiên hạ này chẳng qua chỉ là công cụ bệ hạ xử lý vấn đề thôi, ai cho công chúa lòng tin bệ hạ sẽ không lấy đi lương thực của công chúa?"

Lý Tư nhún eo thi lễ:" Đa tạ Anh công giáo huấn, Lý Tư cả đời không quên."

Nhận lấy quả táo nướng nóng hổi được Lý Tư bóc vỏ đưa lên, Lý Tích mặt đầy hồ nghỉ, nha đầu này nói thông minh thì không hẳn, nhưng đầu óc cổ quái, hành vi khác người khiến người ta khó lường hết, rất giống cái tên kia:" Lão phu cứ thấy sai sai ở đâu đó."

Lý Tư dựa lưng vào cái gối lông rất lớn, cười nịnh:" Thân cận với Anh công, ta thấy trong lòng luôn hết sức yên binh, như dựa vào ngọn núi lớn."

Lý Tích vừa ăn táo nướng vừa hàm hồ nói:" Công chúa không lo lắng cho lương thực nữa à?”

"Ta biết Anh công sẽ giúp ta."

Lý Tích nhìn Lý Tư cười như đóa hoa, gật đầu:" Lão phu tất nhiên sẽ giúp công chúa, song công chúa cũng phải giúp lão phu mới được."

Lý Tư nhìn râu tóc bạc trắng như tuyết của ông ta, thấy ông già này chẳng sống được lâu đâu nên gật đầu lia lịa:" Tất nhiên rồi."

Thấy Lý Tư đã đồng ý, Lý Tích trâm mặc một lúc rồi nói:" Kỳ thực công chúa nên giao số lương thực này cho thái tử, như thế sẽ không lo bị đoạt mất nữa."

Lý Tư kiên quyết lắc đầu:" Lương thực là của ta."

"Số lương thực này không quan trọng, cùng lắm có thể dùng vào lúc cấp bách, đợi tới lúc không cần nữa thì công chúa cũng biết hậu quả."

"Giao số lương thực này cho thái tử, lợi ích của công chúa sẽ được tối ưu hóa. Cái công chúa đáng theo đuổi là quyền lực, tiền lương không đáng là gì."

"Công chúa nên đổi số lương thực này lấy quyền lực, chứ không phải tiền, như thế có lợi hơn." Lý Tích khuyên nhủ:

Lý Tư bực mình:" Ta dùng quyền lực để làm gì, bây giờ ta chỉ cần tiền."

"Nếu công chúa muốn tiền thì đi tìm Lý Hiền."

"Lý Hiền là thằng ngốc, lại còn là thằng ngốc không có tiền."

Lý Tích chỉ thử thôi, xem ra Vân Sơ dù toàn lực muốn giúp Lý Tư cũng không đem bí mật trong cung nói ra, tên đó chẳng phải loại người lương thiện song đáng mặt đại trượng phu:" Công chúa yên tâm, chỉ cần đem lương thực cho Lý Hiền, dù bao nhiêu tiên thì hắn cũng trả."

Lý Tư nghi ngờ:" Ta muốn 30 vạn quan, hắn có trả nổi không?"

Lý Tích cười nói:" Công chúa không tin thì lão phu có thể đảm bảo."

Lý Tư trầm mặc một hồi mới nói:" Ta về suy nghĩ rồi tính."

Lý Tích cười nhạt:" Công chúa có đi hỏi Vân sơ thì cái nhìn của y cũng nói giống lão phu mà thôi."

Lý Tư hét lên:" Đây là chuyện mua bán của ta, ta không muốn để sư phụ nhọc lòng theo."

Nói rồi nhảy ra khỏi chiến xa, như con khỉ thoăn thoắt đi trên càng xe trở về xe ngựa của mình.

Đến tối Vân Sơ cắm trại ở Thành Cao.

Tiền quân và trung quân đã đi rồi, bọn họ để lại cho Vân Sơ một Thành Cao tan hoang.

Nơi này không xảy ra chuyện kho lương bị cháy, hay lương thực bị đem ngâm phân nước tiểu, có điều hoàng đế rời đi đã theo toàn bộ lương thực quận Thành Cao tích góp được.

Đối diện với quan viên địa phương Thành Cao dập đầu như giã tỏi, Vân Sơ không đòi lương thực của họ như Bùi Hành Kiệm, cướp đoạt lương thực từ trong miệng bách tính tằng chót là chuyện vô cùng thiếu đạo đức.

Vì thế Vân Sơ tìm tới phú hộ Thành Cao, phái ra một nghìn quân ngay trong đêm đi gom lương thực, đến sáng đã có rất nhiều, chỉ có điều không được đồng nhất như quân lương mà có cả lợn gà ngan vịt.

Vân Sơ cũng không lấy không lương thực của người ta mà viết cho bọn họ một tờ giấy nợ rất chính quy, những phú hộ có thể tới binh bộ Lạc Dương đổi thành tiền.

Tuy vậy Vân Sơ biết bọn họ sẽ không dám đi lấy tiền đâu, nếu là thương cổ Trường An được y viết giấy nợ thì thế nào cũng tới huyện nha đòi tiền cho bằng được, người nơi khác không có cái gan đó, viết giấy nợ cũng vô ích mà thôi.

Vân Sơ vẫn làm, vì đó là nguyên tắc của y.

Cướp bóc địa phương, cưỡng chế trưng thu lương thực, với quân đội Đại Đường mà nói đó là hành vi thường nhật chẳng có gì đáng nói.

Hành vi viết giấy nợ như của Vân Sơ mới khiến người ta nhạo báng.

Đó là đám người này hành quân trong nước đấy, một khi rời khỏi Đại Đường, quân đội đi tới đâu cỏ không mọc nổi.

Sở dĩ xuất hiện chuyện như vậy vì đãi ngộ của phủ binh rất ít khi được thực hiện.

Ngầm cho phép hành vi kiếm quân nhu này là thủ đoạn quốc gia tiết kiệm lượng lớn tài chính, chỉ cần đừng làm quá thì các vị đại thần nhắm mắt cho qua.

Chính vì có chuyện thế này mà quân kỷ ngày càng tệ, tác phong của quân đội ngày một dã man.

Thế là triều đình lại đề phòng quân đội, càng đề phòng họ càng không để quân đội dư dả, quân đội thiếu thốn lại họa hại địa phương ... đúng là vòng tròn quái ác.
Bình Luận (0)
Comment