Q5 - Chương 161: Ân điển của hoàng đế. (1)
Q5 - Chương 161: Ân điển của hoàng đế. (1)Q5 - Chương 161: Ân điển của hoàng đế. (1)
Chuyện làm ăn của Lý Tư tốt lên thấy rõ.
Bởi vì nhờ nó cách làm cơm của Nhà ăn lớn phường Tấn Xương mang tới đây, khiến doanh thu một sáng gần như có thể so với Nhà ăn lớn rồi.
Sở dĩ hưng thịnh như thế vì bọn họ còn làm thức ăn đi đường bán cho đại hộ.
Ngu Tu Dung dẫn Vân Cẩm, Vân Loan tới ăn một lần rồi không chịu ăn nữa, Vân Loan mới học nói chưa lâu, ra sức nói Lý Tư bắt nạt nó, có đồ ăn ngon không cho nó ăn.
Vì đứa bé này chỉ cắn một miếng bánh bao rồi nhổ ra, không chỉ nhổ bánh bao, còn nhổ rất nhiều nước bọt.
Vì thế Lý Tư phải thống khoái ăn hét cái bánh bao ăn thừa, chứng minh không phải đồ ăn của nó không ngon mà là Vân Loan quá khó hầu hạ.
Vân Na chỉ cần có thức ăn thì cái gì cũng ăn, Lý Tư là đứa bé bám đít Vân Na lớn lên, tất nhiên cũng giống Vân Na, dạ dày tốt, không kén ăn, dễ nuôi.
Vân Cẩm thì vừa ăn vừa nhíu mày, nhưng nó vẫn điềm đạm ăn hết số thức ăn khó nuốt, sau đó mới lấy khăn lau mồm nói, chẳng ngon gì cả.
Thuần Vu thị nhìn Lý Tư ăn đồ ăn thừa của Vân Loan thì không sao hiểu nổi, hiện giờ nàng nghi ngờ, Vân thị không chú trọng giáo dục Lý Tư.
Nếu không thì một công chúa cao quý, sao lại đi ăn thừa của người khác?
Tiền quân của Bùi Hành Kiệm rốt cuộc tới được Biện Châu, nơi này thống quản phủ binh Hà Nam, đốc là Tào vương Lý Minh, đương nhiên người thực sự quản lý công việc là trưởng sử Trâu quốc công Trương Đại Tượng.
Lý Minh là người rất hiểu chuyện, khi đại doanh của Lý Trị còn ở Trịnh Châu thì hắn đã tới hầu hạ chuyện ăn ở của Lý Trị rồi.
Hai huynh đệ tình cảm sâu đậm, thường nằm chung giường trò chuyện tới khuya.
Tào vương Lý Minh không giống với các thân vương khác, mẹ hắn vốn là chính phi của Tề vương Lý Nguyên Cát, kết hôn nhiều năm không có con. Kết quả sau sự biến Huyền Vũ môn vào hậu cung của thái tông hoàng đế, chẳng bao lâu sinh Tào vương Lý Minh, là người con thứ mười tám của thái tông.
Sau khi lên ngôi, Lý Trị cho đứa đệ đệ không ai thích này thừa tự Lý Nguyên Cát, coi như dùng cách khác an ủi người chết.
Buổi sáng lạnh giá, Lý Trị ngăn cản Lý Minh tiếp tục chặt trúc, chỉ con gấu lớn:" Để nó tự bẻ trúc đi, đệ không thấy nó béo thành cái gì rồi à?"
Lý Minh thở hồng hộc đứng thẳng lên, đặt cánh trúc vừa chặt xuống, hết sức hiền từ nhìn con gấu lớn:" Hoàng huynh, thứ này đúng là co linh tinh, may mà do hoàng huynh nuôi, nếu ở Biện Châu, đệ nhất định bắt lấy coi là điềm lành hiến lên."
Lý Trị cười;" Nó là thứ thân cận nhất của trẫm, chỉ là trừ ăn ra không được việc gì, gần đây luôn muốn nó hoạt động nhiều hơn, tránh bị bệnh béo phì."
"Phải rồi, đệ tới Biện Châu đảm nhận đô đốc bao năm rồi?"
Lý Minh vội đáp:" Thần đệ đi năm Hiển Khánh thứ sáu, tới nay đã năm năm."
Lý Trị vỗ đầu con gấu lớn:" Nó cũng béo lên từ năm năm trước."
Lý Minh bừng tỉnh:" Thì ra là thế."
Khi hoàng đế và Tào vương trò chuyện hết sức vui vẻ thì phía bên kia của rừng trúc, Kỷ vương Lý Thận đang cùng thái tử Lý Hoằng uống trà đợi hoàng đế, Tào vương kết thúc tập luyện buổi sáng.
Khác với thái tử yên tĩnh, nhàn nhã uống trà, Kỷ vương Lý Thận như mọc đỉnh dưới mông, người cứ vặn vẹo không ngồi yên được một khắc.
Lý Hoằng thấy môi Lý Thận khô tới bong da, cầm ấm trà rót cho hắn một công:" Vương thúc uống chén trà cho thấm môi."
Lý Thận vội vàng nhận lấy, uống một hơi cạn luôn.
Lý Hoằng cuống lên ngăn cản mà không kịp:" Nóng đấy!"
Lý Thận như không có chút cảm giác nào, đặt chén xuống:" Không nóng, thái tử thưởng cho, dù là nước sắt ta uống cũng thấy ngon." Lý Hoằng xua tay:" Thúc chất ta luôn thân cận, thúc không phải giả vờ trước mặt ta. Ta không hiểu, phụ hoàng ta lại chẳng phải là mãnh thú, sao mỗi lần gặp, thúc đều kinh hoàng như vậy?”
Lý Thần không để ý tới câu hỏi thừa thãi đó, nóng ruột nói:" Tôn thần tiên đang đợi ta vê để phối dược!"
"Tôn thần tiên đi xem bệnh cho mẫu hậu ta rồi, đoán chừng trong thời gian ngắn không về được đâu, thúc cứ bình tĩnh, đừng suốt ngày bất an như chuột trước mặt phụ hoàng ta.
Lý Thận thấy hoạn quan hầu hạ họ đều ở ngoài đình, áp giọng xuống:" Đợi ngày thái tử đăng cơ, vương thúc ngươi sẽ chuyên tâm đạo điêu khắc, không phải lo lắng gì nữa."
Lý Hoằng ngạc nhiên:" Ta và phụ hoàng có gì khác nhau?"
"Ngươi có phong thái thái tông."
"Vương thúc phải đối diện, không thể cứ đẩy người khác lên trên che chắn như thế"
Chưa đợi Lý Thận trả lời thì có tiếng cười to, xoay đầu sang thấy Lý Thận, Lý Minh cười nói thảo luận về đống trúc gấu lớn bẻ được, dùng túc để phân biệt sức khỏe gấu lớn có tốt không.
Nhìn có vẻ thân tình lắm, nhưng Lý Thận nhìn ra sâu trong ánh mắt Lý Minh cũng là sự bất lực giống như mình.
Lý Trị dừng lại ở Trịnh Châu không đơn giản là nghỉ ngơi, hoàng đế xuất tuần, quan trọng nhất là mua chuộc lòng người.
Cho nên thời điểm này hoàng đế tiếp kiến quan viên, hương thân địa phương đều mang thành ý và sự kiên nhãn rất lớn, sẵn lòng nghe cái nhìn của họ về hoàng triều, rất ít khi vì nghe thấy lời trái tai mà nổi giận trừng phạt người nói thật.
Cơ hội này với địa phương mà nói là trăm năm khó gặp, một khi họ đề xuất ra kiến nghị có lợi cho địa phương được hoàng đế tiếp nhận, một việc mỹ hảo đủ dương danh thiên cổ ở địa phương sẽ xuất hiện, được hương dân bản địa truyền tụng nhiều năm. Ví dụ như hoàng đế uống một loại canh sên sệt chua loét cho thêm rất nhiều hạt tiêu, được hạt tiêu làm toát rất nhiều mồ hôi, thuận miệng khen một câu ngon.
Thế là Hồ lạt thang của Trịnh Châu liền lưu truyền ngàn đời.
Khi mọi người đều phấn chấn thưởng thức món hồ lạt thang thì Lý Tư mặc áo hoàng tử đứng sau lưng Lý Hoằng mặt đầy vẻ khinh bỉ.
Hoàng đế mua chuộc lòng người, bỏ tiền là người mà hoàng đế muốn mua chuộc.
Trịnh Châu không phải là nơi nhỏ, nhưng muốn làm ra một đại yến chiêu đãi hoàng đế, hoàng hậu thì liên quan trong đó không đơn giản chỉ là thức ăn.
Tuyết đầu mùa rốt cuộc đã rơi, trong thời tiết tuyết trắng bay bay đó, hoàng đế ngồi trong lán ấm áp cùng quan lớn, đại nho, danh sĩ uống rượu nói cười. Còn quan nhỏ, tài chủ, địa chủ thì đứng dưới tuyết nhìn người ta ăn uống.
Trời rất lạnh nhưng lòng người lại nóng, khi hoàng đế ở Trường An, Lạc Dương không ra ngoài, bọn họ rất bất mãn với hoàng đế.
Nhưng bây giờ hoàng đế tới mảnh đất họ sinh ra lớn lên, lắng tai nghe nỗi niềm của họ, thế là những trái tim vốn thất vọng cùng cực với Đại Đường tức thì nóng lên.
Hoàng đế ban cho họ một bát hồ lạt thang tránh họ đứng dưới tuyết bị lạnh.
Canh hồ lạt thang mà hoàng đế uống tất nhiên khác với canh hồ lạt thang nguyên bản của Trịnh Châu, hồ lạt thang mới đầu chỉ có vị chua, chua tới gắt mũi, được ngự trù và các sư phụ ở Nhà ăn lớn cho thêm vào hạt tiêu, hoàng hoa, mộc nhĩ, thịt trâu. Biến thứ món ăn vặt thô tục của bản địa thành sơn hào hải vị.
Hạt tiêu lúc này rất quý, đứng dưới tuyết được hoàng đế ban cho bát canh có hạt tiêu là ân điển lớn.