Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1152 - Q5 - Chương 169: Phú Hộ Phản Kích.

Q5 - Chương 169: Phú hộ phản kích. Q5 - Chương 169: Phú hộ phản kích.Q5 - Chương 169: Phú hộ phản kích.

Bản thân Vân Cẩn cũng không nói rõ được khu điển hình là gì.

Bởi vì khu điển hình là do cha nó và Ôn Nhu bá bá, Địch Nhân Kiệt bá bá cùng nhau nghiên cứu ba ngày ba đêm làm ra.

Đây là khái niệm đem tông tộc, nông xã dung hợp làm một rất dễ được hương dân tiếp nhận, lực lượng này không hề xung đột với quan gia, nó đi xuống tầng thấp, nơi hoàng quyền không chạm tới.

Lý Trí bày ra thủ đoạn đánh thổ hào, chia ruộng đất, nhưng hắn không nghĩ tới vấn đề cụ thể, đám người có tiền ở địa phương ăn sâu bén rễ nhiều năm, sao dễ bị đánh một gậy chết luôn như thế. Đợi người của hắn rút đi, những người vào hùa với người của hắn lấy đi đất đai của người có tiền, kết cục sẽ vô cùng thê thảm.

Thành lập khu điển hình sẽ khác, quyền sở hữu đất đai sẽ không phân chia tới một người hay một hộ nào, mà thuộc về tập thể, khi người có tiền quay về, họ phải đối diện cả một đám bách tính, chứ không phải một người.

Dù vậy mô hình này chỉ là thời quá độ, sau năm năm, ai cầy cấy nộp thuế thì mảnh đất thuộc về người đó.

Năm năm đủ để khiến bách tính ly tán ngưng tụ thành tập thể, lúc đó mới thực sự hấp thu hết hậu di chứng từ chính sách thô bạo của Lý Trị.

Hoàng tộc, huân quý, người có tiền lúc nào cũng như đám mãnh thú lởn vởn quanh bách tính là đàn trâu, chỉ cần có con nào lạc đàn là chúng xông vào một cách điên cuồng nhất.

Khu điển hình sẽ giúp đàn trâu có tính tổ chức nhất định, không khiến còn nào bị lạc đàn, ngươi nghèo đối diện với quyền quý, người có tiền, phải hành động tập thể là phương thức chính xác nhất.

Điểm yếu lớn nhất của người nghèo là không có tư liệu sản xuất, nhưng Lý Tư thì có, nó sẵn lòng bỏ tiền giúp nông phu tổ chức lại với nhau, chỉ cần nó đoạt được mục đích này, sẽ có địa vị lũng đoạn, điều đó có nghĩa là tương lại nó sẽ kiếm được vô số tiền.

Quan trọng sẽ tạo ra một sự tương tác tốt giữa thị trường này và tập đoàn vốn của Lý Tư, một bỏ tiền, một bỏ sức, tương lai sẽ có vô hạn khả năng.

Một mình Lý Tư lũng đoạn tất nhiên là không được, nó chỉ có thể làm thế ở khu vực nhỏ thôi.

Những chuyện khác còn quá sớm, kế hoạch này cùng với thời gian trôi đi nó sẽ thành chính sách có hại, đám Vân Sơ không quan tâm, trị vết thương bây giờ mới quan trọng. Còn về sau này ... Liên quan gì tới họ?

Lý Tư đã tới được huyện Yển Sư, bắt đầu công tác của mình, nhưng Vân Sơ tới nay vẫn chưa nhận được ý chỉ dẹp loạn của hoàng đế.

Sử dĩ như vậy là vì đám người bạo động ở huyện Yển Sư gặp phải trở ngại lớn ở Tam Xóa Lý, bọn chúng chẳng những không có tiến triển gì, còn bị người có tiền sót lại ở Yển Sư kháng cự quyết liệt.

Lúc bọn chúng tấn công điêu lâu tử thương nặng nề, khi rút quân nghỉ còn bị người có tiền tập kích ngược vào ban đêm. Sau một đêm thế cục xoay chuyển, tên thổ phỉ cầm đầu Chu lão đại bị giết chết, Liêu Ngũ Gia dẫn tàn binh bại tướng bỏ chạy, bị Hồ gia lão tam truy sát hai mười dặm, sáu trăm hảo hán chỉ còn chưa đầy 160 người sống sót.

Chuyện này làm Lý Tư tức điên.

Chiến thắng ở Tam Xóa Lý gây ra hậu quả lớn với kế hoạch của nó, người ta không hứng thú với cháo nó phát nữa, không hứng thú với hỗ trợ hương nông nó nói.

Dù Lý Tư mặc cung trang xuất hiện, cũng không ai tin công chúa Đại Đường có ý tốt.

Tiết Trường Phong khoanh tay đứng bên cửa sổ, nhìn Ân Nhị Hổ bề đứa bé.

Chuyện Tiết Trường Phong đi rồi lại về không khiến Ân Nhị Hổ quá bất ngờ, tên này vốn là một kẻ đa nghi.

Đợi đứa bé ngủ rồi, Ân Nhị Hổ cẩn thận đặt xuống giường, đắp chăn lại, bấy giờ Tiết Trường Phong mới nói:" Bảo sao ngươi một lòng trung thành, thì ra chủ thượng của chúng ta là đương kim thái tử."

Ân Nhị Hổ ngớ người, hắn không hiểu vì sao Tiết Trường Phong đưa ra kết luận trật lấc như vậy, vì thế mà hắn trở về à?

"Trừ ta và ngươi ra, mười một tổ khác ngày đêm bảo vệ bên cạnh An Định công chúa, đó là muội muội được thái tử yêu quý nhất."

Ân Nhị Hổ thở dài, tên Tiết Trường Phong này không để ba đứa bé quanh Lý Tư vào mắt, cho nên mới có kết luận này. Có điều thế cũng tốt, có lá cờ thái tử hộ thân, hắn làm việc càng thuận tiện.

"Thái tử điện hạ hiền danh vang xa, làm thuộc hạ cũng đâu mất mặt." Ân Nhị Hổ cố tình nói lập lờ, không thừa nhận cũng chẳng phủ nhận:

"Đáng tiếc vị thái tử này chú trọng nông tang, không biểu hiện ra được khí thế của minh chủ." Tiết Trường Phong vẫn có điều không hài lòng:

Ân Nhị Hổ nén cười nói:" Sau này trong quãng thời gian rất dài, Đại Đường cần một cục diện yên ổn, như thế bách tính mới dần trưởng thành, triều đình mới có thời gian tiến hành điều chỉnh."

Tiết Trường Phong mỉa mai: "Sao ngươi không nói đợi bách tính giàu có hơn, triều đình có thể mặc sức dày vò."

"Ngươi nói không sai, giống như Trường An, dù triêu đình phát động một hai lần biến cách, dù có hỏng cũng không tổn thương quá lớn, Trường An có thể chịu được. Chủ thượng nói đó gọi là khả năng chịu lỗi, không giống Tùy Dương Đế, chỉ một lần phạm lỗi mà mất cả giang sơn."

Tiết Trường Phong suy ngẫm rồi nói:" Ta muốn ở lại giúp công chúa đạt được mục đích, để xem cảnh tượng ngươi từng nói có thành hiện thực không?"

"Thế cũng tốt, tận mắt nhìn đáng tin hơn nghe người khác nói."

Lý Tư kiêu ngạo bước đi, được ba tiểu thiếu niên xúm quanh đưa về khách sạn An Định. Đúng thế, từ khi Lý Tư nhìn trúng cái khách sạn vốn tên là Đông Dương này, nó liền sửa lại tên, gọi là khách sạn An Định.

Còn vè phần Đông Dương công chúa có bất mãn hay không thì Lý Tư không quan tâm, nó là công chúa do hoàng đế, hoàng hậu sinh ra, nó sợ gì chứ?

Bốn người trở về viện lạc lớn nhất ở hậu viện, Lý Tư thả người ngay xuống giường gấm, thở dài:" Lãng phí hơn trăm đảm lương thực, chưa tới 200 người đi theo, bằng vào số lương thực đó, ta mua được hai trăm người rồi."

Ôn Hoan không tùy tiện như Lý Tư, thích học cha mình, vén vạt áo rồi mới ngồi xuống đôn gấm:" Bao nhiêu tin đồn tung ra chẳng địch nổi một trận đại thắng ở Tam Xóa Lý, giờ Hồ lão tam dẫn người tấn công ra ngoài, xem chừng muốn đòi lại công đạo cho phú hào Yển Sư."

"Bây giờ chúng ta phải làm sao đây, dù sao chúng ta hứa đem đất đai phú hào chia cho bách tính, đám phú hào phản kích dữ dội như thế, còn ai tin chúng ta nữa?"

"Trọng điểm ở cuộc chiến trong Tam Xóa Lý là đột nhiên xuất hiện ba mươi giáp sĩ, đám Liêu Ngũ có đông tới mấy thì ảo vải làm sao chịu nổi ba mươi giáp sĩ tấn công." Vân Cẩn ngẫm nghĩ:" Ta thấy phải diện ba mươi giáp sĩ này, đám Liêu Ngũ mới có gan quay về."
Bình Luận (0)
Comment