Q5 - Chương 168: Không cứu một người sao cứu cả thiên hạ.
Q5 - Chương 168: Không cứu một người sao cứu cả thiên hạ.Q5 - Chương 168: Không cứu một người sao cứu cả thiên hạ.
Bốn ngày sau Tiết Trường Phong quay lại Đông Dương khách sạn thì Ân Nhị Hổ đã chăm sóc đứa bé thoi thóp trở nên khỏe khoắn, đang nằm trong lòng Ân Nhị Hổ, đôi chân cũn cỡn quấy đạp rèn luyện thân thể.
Ân Nhị Hổ giao đứa bé cho nhũ nương mà hắn vừa thuê, nhũ nương này cao lớn, bầu ngực no tròn như kho lương Hàm Gia Thương Thành ở Lạc Dương.
Cho dù xưa nay Tiết Trường Phong xưa nay không hứng thú với với nữ nhân mà nhìn thấy nhũ nương đó cũng phải quay đầu mấy lần.
"Ngươi tìm đâu ra nhũ nương xấu thế??"
Ân Nhị Hổ lấy làm lạ:" Nhũ nương thì xinh đẹp để làm gì?"
"Ngươi nói cũng phải."
"Chuyện làm thế nào?"
"Xong rồi, rất thuận lợi, tất cả phú hộ còn lại đều chung số phận đám người trước đó."
Kỳ thực Ân Nhị Hổ không cần hỏi, chỉ nhìn tình hình Yển Sư mấy ngày qua càng thêm hỗn loạn là rõ rồi, thở dài:" Chủ thượng nói, ngươi là người do loạn thế sinh ra, càng loạn ngươi càng thích, ta vốn định dẫn dắt ngươi quay lại cuộc sống bình thường, cưới lão bà sinh con. Nhưng nhìn việc làm của ngươi thời gian qua, xem ra ngươi không thích hợp với cuộc sống đó rồi, ta không níu chân ngươi nữa."
Tiết Trường Phong cau mày:" Sao đột nhiên lại nói những lời này?"
"Người đi đi, tới Hà Bắc, nói đó thích hợp với ngươi hơn Trường An."
"Ta đi một mình à?”
Ấn Nhị Hổ lắc đầu:" Tới U Châu sẽ có hai tên buôn nô lệ tìm ngươi, theo họ một thời gian, đợi người từ thành Đại Hành tới thì giết đám buôn nô lệ đó, thay thế chúng."
Tiết Trường Phong hưng phấn:" Như vậy ta có thể tự định đoạt rồi à?" Ân Nhị Hổ đặt hai tay lên vai hắn:" Đừng phụ sự tin tưởng của chủ thượng."
Tiết Trường Phong kiếm một vò rượu, một đĩa đỗ rang, hai người uống rượu chia tay.
Không phải là bọn họ thích ăn đỗ rang nhắm rượu, mà là vì chưởng quầy và hỏa kế khách sạn chạy sạch rồi, Yển Sư bây giờ còn loạn gấp mấy trước kia, phàm là gia sản của đại hộ, thế nào cũng có người dám tới xin cái ăn, không cho họ lấy, không cho lấy thì họ đánh, không chạy không được.
Hai người không nhiều điều để nói, thời gian uống rượu nhiều hơn thời gian nói chuyện, đột nhiên ngoài cửa truyền tới tiếng chiêng trống vang lừng.
"Ta là An Định công chúa, nghe nói các ngươi ở Yển Sư đang phải chịu khổ, ta tới đây giúp các ngươi có cuộc sống tốt đẹp, nhưng trước đó, các ngươi phải tin ta..."
"Để các ngươi tin tưởng, ta mang theo lương thực, vải vóc với giá gốc, không kiếm của các ngươi đồng nào, chỉ muốn các ngươi ăn no, mặc ấm qua mùa đông lạnh."
"Ta còn dựng lán nấu cháo ngoài thành, chỉ cần các ngươi đói có thể tới ăn, mang theo bà nương oa oa, a gia, a nương đều được..."
Nghe tiếng nữ trong trẻo còn vài phần trẻ con bên ngoài, lời lẽ cũng rất ngô nghê, nhưng sự tham lam trong đó thì rõ ràng, Tiết Trường Phong vỗ bàn đứng lên:" Để ta giết con tiện tỳ này đã rồi đi U Châu."
Ân Nhị Hổ kéo tay hắn:" Chẳng may người ta tới giúp bách tính Yển Sư thì sao?"
Tiết Trường Phong nổi nóng:" Lời đấy mà ngươi cũng tin à?"
"Điều nên tin thì phải tin."
Ngoài kia giọng nữ tiếp tục hô hào.
"Ta mở một cửa hiệu cầm đồ, chỉ cần các ngươi tin ta, cái gì cũng có thể đem cầm, chắc chắn được giá, lợi tức không cao chỉ hai thành thôi ..."
Tiết Trường Phong đặt tay lên hoành đao:" Hạng vô sỉ!"
Ân Nhị Hổ uống hết ngụm rượu cuối cùng, ấn Tiết Trường Phong xuống:" Ngươi phải nhìn nhiều vào, năm xưa một lần trốn đi, sao giờ còn chưa tỉnh." Tiếng chiêng trống tới gần, Tiết Trường Phong nhìn thấy một đám nữ tử ăn mặc rách rưới, mỗi người giơ một cán cờ, theo sau là mấy hán tử gầy như xác chết, vừa đi vừa gõ chiêng trống.
Tiết Trường Phong buông đao ra, cầm lấy vò rượu, nhưng rượu trong đó hết rồi:" Bọn ta vừa cướp nhà một công chúa, liền có một công chúa khác ngửi mùi tiền laip mò tới, trên đời này đám công chúa đó giết mãi không hết, Nhị Hổ, không bằng huynh đệ chúng ta..."
Bốp!
Ấn Nhị Hồ vung tay giáng thẳng vào mặt Tiết Trường Phong một cái tát, làm mặt hắn đập mạnh xuống bàn.
"Tùy mạt thiên hạ có ba sáu lộ phản vương, bảy hai lộ yên trần nổi lên, trong một trăm lẻ tám lộ quân đó có không ít anh hùng hảo hán muốn cứu vạn dân khỏi nước lửa, nhưng kết quả chỉ khiến thiên hạ vốn còn sống tạm được trở nên be bét."
"Không phải cứ cầm đao lên là giải quyết được vấn đề."
Tiết Trường Phong lau máu miệng, mắt gườm gườm:" Không làm thế không hả được bất bình trong lòng."
Ân Nhị Hổ cởi bầu rượu bên hông xuống, đưa cho Ân Nhị Hổ, đó là thuốc sát trùng thực sự không pha nước, chỉ một ngụm thôi làm cổ họng người ta như bốc cháy.
"Trường Phong, ngươi vừa giết bao nhiêu ngươi, vẻn vẹn vì hả bất bình trong lòng thôi sao? Thêm nữa, dù ngươi làm hoàng đế, ngươi dám nói là ngươi tốt hơn hoàng đế bây giờ không?”
"Ngươi đảm bảo khuê nữ ngươi hơn công chúa bây giờ không?”
"Ngươi chẳng thay đổi được gì đâu, ngươi chỉ khiến thế giới này thêm tệ hại thôi."
Tiết Trường Phong thở dốc, hắn muốn phản biện, không ngờ một người đọc sách luôn tự cho mình tài hoa hơn người lại không biết nói lại tên mãng phu thô bỉ ra sao, còn bị người ta nhìn với ánh mắt khinh bỉ:" Chẳng lẽ không làm gì hết?"
"Làm thì tất nhiên phải làm." "Đâu, ta không thấy ngươi làm gì cả."
Ân Nhị Hổ cười:" Ta chăm sóc đứa bé đó."
Tiết Trường Phong khinh thường:" Thế thôi sao?"
"Thế còn chưa đủ à? Nếu trên đời này mà ai cũng có lòng tốt dù nhỏ thôi, thế thì làm gì lắm chuyện rắm chó như thế? Kẻ nào cũng muốn làm việc lớn, có chịu nhìn bách tính dưới chân không? Ngươi không cứu được một đứa bé mà đòi cứu thiên hạ khỏi nước lửa à?"
Ân Nhị Hổ cũng uống một ngụm rượu, thở hắt ra:" Lời này là do chủ thượng nói đấy, chủ thượng còn nói, làm từng việc nhỏ một, để hôm nay tốt hơn hôm qua, ngày mai tốt hơn hôm nay, mỗi ngày như thế, mọi chuyện sẽ tốt lên."
Tiết Trường Phong thẫn thờ hồi lâu rồi nhặt hoành đao lên, lẩm bẩm:" Ta đi U Châu đây."
Ân Nhị Hổ ném bầu rượu cho hắn:" Đi đường cẩn thận."
Tiết Trường Phong ôm bầu rượu rời khách sạn Đông Dương, chốc lát sau, Ân Nhị Hổ nghe thấy tiếng vó ngựa đi xa, thở dài.
Muốn uống rượu nhưng mà hũ rượu đã hết, sờ bầu rượu mới nhớ vừa đem cho rồi.
Đột nhiên phòng bật mở, gió lạnh ùa vào, Ân Nhị Hổ cau mày định quát thì thấy cái đầu tròn tròn bên cửa nhô ra, nhìn hắn cười hì hì.
Ân Nhi Hổ chưa kịp thi lễ thì Vân Cẩn ở phía đối diện đã chắp tay:" Nhị Hổ thúc, a gia cháu nói, an nguy của bôn người bọn cháu là nhờ thúc đó."
Ân Nhị Hổ nhìn trái phải, run giọng:" Làm sao được?"
"A gia nói, có thúc thì không cần phải lo gì cả."
"Chủ thượng đề cao Nhị Hổ quá."
Vân Cẩn gãi đầu khó xử:" A nương nói, nếu như trong bốn đứa bọn cháu có đứa nào xảy ra vấn đề, a nương sẽ đích thân vặn cái đầu chó của thúc."
Ân Nhị Hổ bật cười, giờ cái khách sạn này trống không rồi, nói:" Vậy tiểu hầu gia ở lại đây đi."
Vân Cẩn lắc đầu:" Không thể ở được, Tư Tư tỷ muốn thu nạp lòng người, còn muốn kiến lập một khu điển hình, muốn cháu giúp tỷ ấy."
Ân Nhị Hổ tưởng nghe nhầm:" Khu gì?"
"Là khu điển hình hương dân hỗ trợ lẫn nhau."