Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1150 - Q5 - Chương 167: Hoàng Đế Phải Công Bằng.

Q5 - Chương 167: Hoàng đế phải công bằng. Q5 - Chương 167: Hoàng đế phải công bằng.Q5 - Chương 167: Hoàng đế phải công bằng.

Gần Ngọc Hoa Lâu có một tòa tửu lâu, cái khác chưa nói vẻn vẹn xét từ diện tích thì rộng gấp đôi Ngọc Hoa Lâu, hiển nhiên không phải chỗ tâm thường, ngoài treo cờ rượu, tức là có rượu để bán.

"Sao bọn họ vẫn kinh doanh được nhỉ?" Tiết Trường Phong nhìn người ra kẻ vào ở cửa quán thì lấy làm lạ:

Ân Nhịn Hổ nhìn đứa bé trong lòng chóp chép, một miếng đường rõ ràng là không đủ, dẫn Tiết Trường Phong đi vào tửu lâu hai tâng tên Đông Dương đó.

Hỏa kế niềm nở đi tới nhận lấy dây cương ngựa:" Khách nhân muốn ăn trưa ạ."

Tiết Trường Phong nói:" Chăm sóc tốt cho chiến mã của ta, đừng để làm tặc nhân làm hại."

"Khách quan nói đùa rồi, Yển Sư vốn là đất phong đầu tiên của Đông Dương công chúa, chuyện mua bán của phủ công chúa, tặc nhân nào dám xâm phạm chứ?”

Té ra là thế, nhưng tặc nhân lại khách khí với công chúa nực cười quá rồi. Hai người đi lên một nhã phong có thể quan sát động tĩnh bên dưới, Tiết Trường Phong ngồi ngây người ra, chẳng biết nghĩ cái gì.

Ân Nhị Hổ không hứng thú với chuyện nơi này, hỏi hỏa kế lấy ít nước ấm, lau miệng cho đứa bé.

Trẻ con năm tháng có thể uống được nước cơm rồi, đợi bếp nấu xong, cho đứa bé uống với, hẳn là sẽ qua được thôi, Ân Nhị Hổ kiểm tra kỹ rồi, chỉ bị đối không có tổn thương nào khác. Có điều nếu chậm một ngày, có khi nửa ngày, dù Tiết Trường Phong đấm vào cây thì nó chẳng có sức mà khóc nữa.

Đây đúng là số mệnh, ông trời trao đứa bé này cho mình.

Trong lúc chờ đợi Tiết Trường Phong xem ghi chép từ các lộ nhân mã khác, càng xem càng thất kinh, định nói gì đó với Ân Nhị Hổ, quay sang thấy hắn đang chuyên tâm múc từng chìa nước cơm cho đứa bé, đứa bé ăn ngon lành, đành nén xuống. Một hồi tiếng vó ngựa truyền tới, Tiết Trường Phong quay đầu nhìn chỉ thấy một hán tử vạm vỡ chưa đợi ngựa dừng đã nhảy xuống, chạy trên mặt đất mấy bước, kệ chiến mã chạy đi, xông vào Đông Dương tửu lâu hô to:" Liêu Ngũ gia có ở đây không?"

Lập tức một tráng hán áo lam người cao tám thước vén rèm từ một nhã phòng khác đi ra, hỏi:" Chu lão đại có tin tức gì cho mỗ gia?"

Hán tử nói gấp:" Chu lão đại ở Tam Xóa Lý gặp phải điêu lâu tường cao, trong lúc cấp thiết không hạ được, hi vọng cùng Liêu Ngũ Gia chia sẻ, hạ được Hồ thị ở Tam Xóa Lý, Liêu Ngũ Gia có thể vào đại trạch Hồ thị trước."

Liêu Ngũ Gia cười sang sảng:" Được, đám phú hộ chuyên môn uống máu người đó, bọn chúng không chết, những người cùng khổ chúng ta sao có cuộc sống tử tế. Đi, nhất định phải đi, đi ngay."

Nói rồi gọi một tiếng, lập tức có mười mấy hán tử từ Đông Dương tửu lâu xông ra, đi theo Liêu Ngũ Gia.

Ân Nhị Hổ chẳng có phản ứng gì, tiếp tục cho đứa bé ăn, đứa bé ăn hết nửa bát nước cháo mới ngừng, chóp chép miệng nhắm mắt ngủ ngay, chỉ là tã lại ướt đẫm rồi.

Ân Nhị Hổ bảo hỏa kế mang tới vải sạch, dùng sức vò mạnh, đợi vải được vò mềm, lại cho vào trong lòng ủ ấm, sau đó dùng nước ấm rửa mông đứa bé, cẩn thận lau khô mới thay tã mới.

Tiết Trường Phong như kiến bò chảo nóng, đi đi lại lại nhìn cảnh đó, mây lần suýt nổi điên, đợi khi Ân Nhị Hổ lại buộc đứa bé vào lòng mới chỉ đống tã bẩn thay ra:" Ngươi định làm thế suốt cả đường đi à?"

Ân Nhị Hổ thu dọn tã bẩn, uống bát canh không còn nóng nữa, thản nhiên nói:" Còn ngươi thì làm gì?"

"Không chỉ tài sản Đông Dương công chúa không sao, phàm phú hộ liên quan tới hoàng gia đều không sao."

"Vậy thì sao?”

Tiết Trường Phong rít lên:" Chuyện hỗn loạn lần này liên quan tới hoàng gia." "Thế thì sao?"

" Còn sao nữa, vua coi bề tôi như thủ túc, bề tôi coi vua như lòng dạ, vua coi bề tôi như chó ngựa, bề tôi coi vua như người dưng, vua coi bề tôi như cỏ rác, bề tôi coi vua như tặc khấu. Những kẻ vừa rồi đều có bóng dáng Bách ky ti mà chúng ta quen thuộc."

Ân Nhỉ Hổ hỏi:" Ngươi định làm gì?"

Tiết Trường Phong thúc giục:" Ăn mau lên, cho ngươi nửa tuần hương."

Ân Nhị Hổ thong thả cầm bánh lên ăn:" Thời gian con nhiều, chúng ta phải tìm chỗ ngủ nữa, đứa bé còn nhỏ, không chịu được vất vả."

"Nếu như bọn họ muốn thanh trừng phú hộ, vậy tốt nhất là không nên để lại một nhà nào hết, công chúa cũng đừng hòng yên lành." Tiết Trường Phong gắn giọng:" Nửa tuần hương sau, ta đốt nhà kho trước, đủ để người nơi này bỏ chạy trước khi lửa lan đến."

Ân Nhị Hổ cân nhắc một lúc nói:" Tốt, đốt cho sạch sẽ vào."

Hai người được hỏa kế cung kính tiễn khỏi tửu lâu dù thời buổi loạn lạc làm ăn vẫn hưng thịnh, cưỡi ngựa đi tìm một chỗ để ngủ.

Khi tìm thấy một khách sạn không tệ nghe ngóng đây là sản nghiệp của nhà công chúa, định ở lại thì phía Đông Dương tửu lâu có tiếng động lớn, tiếp đó là ánh lửa bùng lên ...

Đại Đường có rất nhiều công chúa, chuyện này phải cám ơn nỗ lực từ cao tổ hoàng đế tới thái tông hoàng đế.

Nhất là Cao tổ hoàng đế, từ khi bị thái tông hoàng đế giam lỏng ở Thái Cực cung, ông ta thể hiện năng lực sinh sản khủng khiếp của nhân loại.

Từ sự biến Huyền Vũ Môn tới năm Trinh Quan thứ chín, cao tổ tổng cộng sinh cho thái tông ba mươi đệ đệ muội muội.

Đương nhiên thái tông hoàng đế cũng không chịu kém cạnh, cả đời để lại cho Lý Trị hai mươi mốt tỷ tỷ muội muội.

Có lẽ là vì tỷ tỷ, muội muội, cô cô quá nhiều, Lý Trị trừ yêu quý Hủy Tử công chúa ra, còn lại đều đối xử bình thường.

Đáng tiếc Hủy Tử công chúa năm mười hai tuổi chết yểu, Lý Trị vốn trâm mặc nhút nhát trong lúc phẫn nộ rống lên với đám Cao Dương công chúa, vì sao người chết không phải là các ngươi.

Từ ngày đó, công chúa Đại Đường trong mắt Lý Trị không còn đáng tiền nữa.

Không đáng tiền trước mặt hoàng đế, trong mắt bách tính, công chúa là nhân vật lớn lắm rồi.

Tiết Trường Phong thấy hoàng đế muốn đánh thổ hào thì phải công bằng, diệt hết mọi thổ hào, như thế mới phù hợp với ý nguyện của hoàng đế, không thể chỉ đánh người không liên quan, bỏ qua hoàng tộc.

Như vậy là không công bằng.

Cả đời này Tiết Trường Phong coi trọng nhất là sự công bằng.

Vì thế khi Ân Nhị Hổ bận rộn chiếu cố tiểu nữ hài yếu ớt, Tiết Trường Phong dẫn theo mười một tổ khác, đi cướp đám thổ hào được đám loạn dân để lại.

So với đám loạn dân kia thì bọn họ làm việc có tổ chức, có kỷ luật hơn nhiều, đầu tiên là bọn họ giết chết hết đám hộ vệ, sau đó khách khí mời chủ nhân ra, treo lên, dùng roi hoặc bàn là nung đỏ hỏi tiền lương giấu ở đâu.

Sau đó mang tiền đi, vứt lương thực ngoài hoang dã, đốt sạch địa khế, giấy vay nợ, cuối cùng là cho mồi lửa đốt cả trạch viện, biến mất.

Tuy giữa mùa đông giá rét, vẫn còn có không ít bách tính bị quan phủ vơ vét lương thực cung cấp đại quân đông tuần, bây giờ phải đi khắp nơi đào rễ cây ăn, thế rồi bọn họ tìm được từng bao lương thực lớn...
Bình Luận (0)
Comment