Q5 - Chương 166: Không phải người làm việc lớn.
Q5 - Chương 166: Không phải người làm việc lớn.Q5 - Chương 166: Không phải người làm việc lớn.
Tiết Trường Phong trút giận lên cây liễu, cây liễu trúng liền mấy cú đấm mạnh, ngay lập tức có tiếng trẻ con khóc từ trong cây truyền ra.
Ân Nhị Hổ giật bắn mình nhảy lui ra phía sau, chỉ cái cây kêu lên:" Liễu già thành tinh rồi."
Tiết Trường Phong lại tung mình nhảy lên chạc cây, sau đó chui vào một cái hốc rất lớn, chốc lát sau bế ra một đứa bé.
Đứa bé trắng trẻo bụ bẫm, trông rất đẹp, là nữ hài, nhìn từ tã quấn bằng lụa mà xét, đây là đứa bé nhà phù quý.
"Trong đó còn có một phụ nhân, có điều nàng chết rồi, cái hốc này làm quan tài rất tốt, cho nên ta không đụng vào." Tiết Trường Phong giọng chẳng có mấy cảm xúc:" Đứa bé này yếu lắm, chắc chẳng sống được mấy ngày đâu.
Ấn Nhị Hổ có kinh nghiệm nuôi con, bế đứa bé kiểm tra, sau đó cởi áo trong của mình, thay tã mới cho nó. Đứa bé này chỉ chừng năm tháng, chắc vì đói, cho nên khóc suốt, có điều tiếng khóc nhỏ như mèo kêu, chẳng có mấy sức lực, hai mắt nhắm nghiền, rõ ràng mê man rồi.
Tã rất dày, nên không phải bị lạnh, vậy tám phần là nó bị đói rồi. Ân Nhị Hổ mò mẫm khắp người, lấy ra đủ thứ lỉnh kỉnh, từ thuốc men, ám khí, tới du hỏa đạn đều có hết. Hắn cũng có lương khô, nhưng không phù hợp với đứa bé nhỏ thế này. Thật may hắn tìm được một cục đường, đặt bên miệng cho nó liếm.
Đứa bé hai mắt nhắm nghiền nhưng theo bản năng mút rất mạnh, Ân Nhị Hổ giữ chặt lấy, không để nó nuốt vào.
Một đứa bé trên trời rơi xuống chẳng làm Tiết Trường Phong và Ân Nhị Hổ ngạc nhiên, cách đây chưa tới năm dặm, vừa có một đám ngươi xông vào cướp bóc của Trương phú hộ trong thôn.
Bọn họ ăn uống trong nhà Trương phú hộ tới năm ngày, sau đó cho một bó lửa rồi mới đi. Nam nhân Trương gia đều bị treo lủng lắng trên cành cây, còn nữ nhân trong nhà đa phần y phục không chỉnh tê treo ở xà nhà, lương thực bị người ta ăn sạch, tiền tài bị kẻ cầm đầu phân chia, gia súc bị dẫn đi.
Trong tài liệu Tiết Trường Phong có được, nhà Trương đại hộ có 4780 mẫu ruộng, trong thành có hai gian cửa hiệu, một bán muối, một bán lụa, gia cảnh dư dả.
Đứa bé này hẳn là được mẹ nó bế chạy ngay trong đêm, trốn vào hốc cây, nhưng người mẹ khi bỏ trốn ăn mặc quá mỏng manh, không chịu nổi thời tiết giá lạnh, cho nên không qua được.
Ân Nhị Hổ bọc đứa bé trong áo choàng, đu đưa ru nó ngủ, bảo Tiết Trường Phong:" Ngươi đi dắt ngựa lại đây, chúng ta vào thành thôi."
"Vào thành làm gì? Chuyện chúng ta đã xong đâu!" Tiết Trường Phong nhíu mày chỉ đứa bé:" Ngươi định tự nuôi nó đấy à?"
Ân Nhị Hổ cười vui vẻ:" Tú Nương có thai rồii, lần này chắc là nam hài, đợi khi chúng ta về Trường An thì hẳn đứa bé đã sinh ra, vừa vặn có sữa nuôi cả hai đứa."
"Dù sao nó còn bé lắm, có biết gì đâu, sau này là con của lão tử, nuôi mười mấy năm, kiếm một hán tử gả đi, thế là có rượu mừng của khuê nữ để uống rồi."
Tiết Trường Phong không nói lên lời nữa, tên này thay đổi nhiều quá, cái bộ dạng hạnh phúc của Ân Nhị Hổ khi vẽ ra tương lai cho đứa bé làm hắn không chịu nổi:" Chủ thượng giao nhiệm vụ không để ngươi mượn việc công làm việc tư thu nuôi một đứa bé."
"Chủ thượng không nói là không cho ta cứu đứa bé này."
"Khốn kiếp!" Tiết Trường Phong đi qua đi lại một hồi rồi rống lên:" Mới đầu lão tử tưởng chủ thượng là một kẻ âm hiểm tàn độc, cho nên chạy trốn. Mấy năm sau quay về thấy ngươi còn chưa chết, lại còn thành gia lập nghiệp, gia sản không tệ, lão tử nghĩ theo chủ thượng ắt làm nên sự nghiệp lớn."
"Kết quả các ngươi chẳng làm được một chuyện gì thú vị, lén lén lút lút như dơi đêm, uổng phí bao nhiêu hảo hán, bao nhiêu tiền lương, rõ ràng ta lập nên Thanh Y Lâu rồi, vậy mà mới dùng một lần đã..." Lời chưa dứt Ân Nhị Hổ vung tay bợp vào đầu Tiết Trường Phong, giận dữ mắng:" Ngươi làm đứa bé sợ rồi đấy."
Tiết Trường Phong nhìn Ân Nhị Hổ thuần thục một tay bế đứa bé, một tay cho nó ăn đường, có chút nào giống hảo hán làm việc lớn không? Hắn gầm lên khe khẽ, chạy vê chỗ cất ngựa.
Đợi khi ba người hai ngựa bọn họ tới được cổng huyện thành Yển Sư, không thấy nơi này có nha dịch, hương dũng canh cổng, chỉ có những quan viên chết không nhắm mắt bị gió lạnh thổi qua, mặt phủ lớp sương trắng. Chuyện xảy ra một thời gian rồi mà không thấy người nhà lén trộm về mai táng, e rằng cũng gặp họa rồi.
Vó ngựa lọc cọc đi trên con đường lát đá, họ vừa đi vào thành thì bị rất nhiều người nhìn chằm chằm.
Cũng chẳng có gì lạ, rất nhiều nơi trong thành đang bốc khỏi, người đi đường cúi gằm mặt, bước chân vội vã.
Tiết Trường hít sâu một hơi mùi gỗ cháy, nói:" Có mùi thịt nướng, nhưng ta đoán không phải bọn họ đang nướng thịt ăn đâu."
Ân Nhị Hổ cẩn thận buộc đứa bé vào trước ngực, hắn cần hai tay đối phó với biến cố:" Nay bốn phía Yển Sư đã bị phong tỏa, đám ác nhân nơi này muốn sống chỉ có thể trốn vào núi sâu rừng thẳm."
"Vậy mà lạ quá, đám người này trốn ở trong thành chứ không vào rừng nói, chẳng lẽ chúng định dựng cờ tạo phản à?"
Tiết Trường Phong nghe thấy hai chữ tạo phản là hưng phấn:" Tất nhiên là thế, huyện Yển Sơn này xung quanh nhiều núi rừng, nếu bọn họ dựng trại tự bảo vệ mình, có thể quấy nhiễu cả huyện Yển Sư, lui có thể vào rừng họa hại ba huyện xung quanh. Nếu có thể phát động chuyện tương tự ở ba huyện kia, tập hợp đội ngũ năm sáu vạn người không phải khó, chừng đó người đủ ứng phó với quan phủ rồi."
Đối với cơn điên của Tiết Trường Phong, Ân Nhị Hổ chẳng buồn nói nữa rồi, thời này mà tạo phản chỉ có một kết cục là bị phủ binh bắt sống, lột trần truồng kéo tới Trường An, Lạc Dương. Sau khi diễu phố một vòng là chặt đầu. Tình hình huyện Yển Sư vô cùng quỷ dị, mặc dù khắp nơi toàn hạng đầu trộm đuôi cướp mặt mày hung ác, nhưng nhiều chỗ kinh doanh vẫn mở, tựa hồ chẳng bị ảnh hưởng bởi sự loạn lạc. Chỉ có Ngọc Hoa Lâu nổi tiếng nhất Yển Sư bị thiêu rụi.
Đi men theo đường chính, tuy quy mô Yển Sư không lớn, nhưng cũng khá phồn hoa, dọc con phố chính đều là nhà hai tâng, Tiết Trường Phong nói:" Trương đại hộ Trương Nhân là một địa đầu xà ở nơi này, nhà gần năm nghìn mẫu đất, gia sản nhìn vạn quan, chỉ cần vung tay một cái, triệu tập dăm ba trăm dân tráng không thành vấn đề."
"Ấy vậy mà bị tên Liêu Ngũ kia diệt tộc, vậy hắn phải có trở lực bên ngoài. Chủ thượng không có tin tức gì sao? Chúng ta sẽ làm gì đó chứ?”
Ân Nhị Hổ lắc đầu:" Chỉ quan sát, ghi chép, mười hai tổ đều làm việc này."
Tiết Trường Phong trầm ngâm không nói, hai người đi qua Ngọc Hoa Lâu bị thiêu cháy, ở đó còn rất nhiều người, bọn họ đang lục đống đổ nát, nhặt nhanh những thứ còn dùng được. Thi thoảng lôi ra cái bát mẻ cũng reo hò.