Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1148 - Q5 - Chương 165: Tiếp Theo Sẽ Tới Yến Sư.

Q5 - Chương 165: Tiếp theo sẽ tới Yến Sư. Q5 - Chương 165: Tiếp theo sẽ tới Yến Sư.Q5 - Chương 165: Tiếp theo sẽ tới Yến Sư.

Lý Tư bê bát ăn được hai miếng mỳ thì giận dỗi không chịu ăn nữa, đôi mắt to xoay một vòng quanh phòng, cuối cùng dừng ở Thuần Vu thị.

Hỏi a nương có khi bị ăn đòn, hỏi Thôi Dao thì thế nào cũng bị lờ đi, Thôi ma ma thì nghe a nương, thế là chỉ còn một người cho Lý Tư uy hiếp:" Ngươi trả lời xem, vì sao tế bần lại còn có thể lãi được?”

Thuần Vu thị thấy Ngu Tu Dung không ngăn cản thì cúi đầu nói:" Nô tỳ cho rằng, 3700 quan của công chúa dùng vào huyện Yển Sư là rất đúng lúc. Chuyến này bệ hạ đông tuần, sao có thể để sau lưng loạn được, vì thế loạn là nhất thời, nhất định trong thời gian tới sẽ nhanh chóng ổn định lại."

"Lần này tới đây công chúa mang theo không ít dược liệu, vừa vặn nhân lúc Yển Sư hỗn loạn, mua lấy cửa hiệu nơi này, kinh doanh hiệu thuốc, y quán. Có danh tiếng lão thần tiên, công chúa có thể đi tới đâu mở y quán tới đó, lúc ấy bất kể là mở lán phát cháo, hay là cứu chữa người bệnh không có tiền, thanh danh sẽ nổi lên, về sau làm ăn gì cũng dễ, bớt đi được thời gian đầu gây dựng danh tiếng."

"Hai là Yển Sư nhiều lưu dân, nhất định sẽ có người bán con ái, thê tử. Công chúa mua lấy số nữ nhân, trẻ nhỏ đó, phủ công chúa sắp xây nên, cả tòa trạch đệ lớn như vậy tới nay không có mấy người."

"Mua bọn họ, rẻ hơn mua nô phó ở Trường An nhiều, công chúa cứu họ trong lúc nguy nan, họ càng trung thành một dạ.”

"Còn cả lương thực nữa, đại quân đi qua mang theo rất nhiều lương thực ở Yển Sư, chắc chắn giá lương thực bị đẩy lên rất cao, cũng có thể đổi nhiều thứ tốt, đổi người, đổi đất, tòm lại chỉ cần có lợi thì đổi gì cũng được."

"Công chúa bỏ ra ba nghìn bảy trăm quan, để lưu dân có đường sống, công chúa có lợi, không phải lưỡng toàn kỳ mỹ sao?"

Lý Tư do dự, nghe có vẻ rất tốt, nhưng nó lại thấy không ổn:" Lợi dụng khó khăn của người khác, sợ là không hay." Ngu Tu Dung đắc ý nhìn Thôi Dao, con do nàng dạy ra, rốt cuộc vẫn có lòng thương người, không phải chỉ biết theo đuổi thủ đoạn.

"Công chúa, người không làm thì ắt có người khác làm thôi. Mỗi khi gặp thiên tai biến loạn, rất nhiều bách tính có thể tự kiếm sống sẽ tan nhà nát cửa, ruộng đất vốn đủ nuôi cả nhà sẽ bị kẻ có tiền dùng ít lương thực đổi mất, ngôi nhà có thể che mưa tránh nắng cũng bị người có tiền mua rẻ, trâu cày được nông hộ coi như người nhà, coi như tính mạng sẽ bị người có tiên dắt đi ... Nhiều khi đến con chó trông nhà cũng không bỏ qua."

"Bán ruộng đất, bán nhà, bán trâu, bán chó thì chỉ duy trì được một thời gian, lương thực rồi sẽ hết, khi đó đến bán thê tử, bán con bán cái, cuối cùng bán cả bản thân làm nô phó."

"Thời buổi thái bình không có nhiều cơ hội cho người có tiền phát tài, nhưng mỗi khi có tai họa, thôn quê sẽ xuất hiện vô số phú hào cẩm y ngọc thực."

"Những người đó sở dĩ thành phú hào, không phải là vì sáng tạo ra đường tài phú, mà mua lấy tài sản giá rẻ của người gặp nạn. Thế nên công chúa không tới cũng có kẻ có tiền đánh hơi thấy kéo nhau tới."

Thuần Vu thị vốn là nữ tử thôn quê canh độc truyền gia, nàng quá hiểu cuộc sống của bách tính thôn quê, tuy với nhiều người chuyện này không có gì mới mẻ, ở đây đều có thể nói, nhưng không có ai nói cảm xúc như nàng, khiến đám Ngu Tu Dung cũng phải bỏ bát xuống, lòng nặng nề.

Ngược lại Lý Tư nghe xong thì cầm bát mỳ ăn dở lên, cố gắng ăn hết bát mỳ, còn vét sạch rau với thịt vụn, sau đó nhìn Ngu Tu Dung:" Con cho rằng kiếm tiền là làm ra món ăn ngon, chăn đệm ấm, xây nhà đẹp, làm mọi thứ thật tốt, sau đó bán đi với giá cao..."

Ngu Tu Dung vuốt gò má vẫn còn chút bầu bĩnh chưa tan biến hết:" Đúng thế, cha con luôn nói, không dùng tiền tạo nghiệt của nhân gian, cho nên tất cả chi phí trong nhà chúng ta là tiền sạch sẽ, con được mẹ dùng lương thực sạch sẽ nuôi lớn, không dính máu nước mắt bách tính."

"Mẹ muốn dùng tiền sạch sẽ nuôi ra tiểu nữ nương sạch sẽ, đứa bé như thế nhất định được trời cao che chở, cả đời bình an."

Lý Tư rúc đầu vào lòng Ngu Tu Dung:" Mẹ, con có nhiều tiền hơn đám người có tiền ở thôn quê không?"

"Có, dù tiên trong tay con không đủ, bao năm qua mẹ giữ cho con tiên phụ hoàng, mẫu hậu, thái tử ban thưởng, con đương nhiên nhiều tiền hơn họ."

"Nếu con đem tất cả tiền bạc của mình tới Yển Sư, vậy sẽ xảy ra chuyện gì?"

Thôi Dao bấy giờ mới nói:" Người vốn phải bán mười mẫu đất mới may mắn sống sót, chỉ cần bán hai mẫu là vượt qua tai họa. Người vốn phải bán trâu mới sống thì chỉ cần bán một còn lừa là đủ ... Còn nhà phải bán con cái, có lẽ chỉ cân bán khuê nữ thôi."

Lý Tư đứng bật dậy, mặt mày kiên định:" Được, vậy tiếp theo con sẽ tới Yển Sư."

Tuyết rơi xuống đất sau khi tan ra, gặp phải gió lạnh liền nhanh chóng kết thành lớp băng mỏng.

Ân Nhị Hổ vừa mới rời khỏi đám đông, dẫm lên băng rắc rắc, tới một cây liễu mấy người ôm không xuể tránh gió.

Tiết Trường Phong hâm mộ nhìn đám đông đi xa, chép miệng:" Ta rất thích làm mấy chuyện vô pháp vô thiên thế này."

Thư sinh cổ hủ năm xưa giờ biến thành thổ phỉ rồi, trái lại người không sợ trời sợ đất như Ân Nhi Hổ lại quy củ hơn nhiều:" Ngươi đừng mơ."

"Nếu không phải ngươi theo ta, bây giờ ta đã là kiêu hùng một phương."

"Nếu ngươi thực sự làm thế, tin ta đi, bây giờ ngươi đã chết rồi, còn ta đang đi tìm xương cốt của ngươi, để đắp cho ngươi một cái mộ."

Tiết Trường Phong lẩm bẩm:" Ngươi bây giờ lúc nào cũng nói mấy lời nhụt chí."

"Tốt nhất ngươi nên ngoan ngoãn, chủ thượng không cho ngươi cơ hội lần hai đâu." Ân Nhị Hổ lần nữa cảnh cáo:

"Rốt cuộc chủ thượng là ai chứ?" Tiết Trường Phong tức giận đấm vào cây liễu, cảm giác mình tự dâng đầu vào miệng cọp, hắn luôn cho rằng chủ thượng của họ là Vân Sơ, nhưng càng nhận nhiều mệnh lệnh hắn càng nhận ra, cách làm việc của vị chủ thượng này không hề giống con người Vân Sơ mà hắn luôn quan sát.

Qua một vài mệnh lệnh hắn có thể nhận ra, có hai phong cách làm việc hoàn toàn khác nhau, một chắc chắn là Vân Sơ, nhưng còn một vị chủ thượng nữa, mà phần nhiều hắn làm việc theo lệnh người này.

Chỉ là gặng hỏi thế nào, Ân Nhị Hổ cũng không chịu nói, tên đó rõ ràng kính phục Vân Sơ, nhưng với vị chủ thượng kia là sợ hãi.
Bình Luận (0)
Comment