Q5 - Chương 164: Nồi đen úp đầu ai.
Q5 - Chương 164: Nồi đen úp đầu ai.Q5 - Chương 164: Nồi đen úp đầu ai.
Hổ Lao quan đã phong tỏa, chẳng lo an toàn, bên ngoài gió lạnh tuyết to, chẳng gì bằng ở trong lều sưởi ấm uống trà.
Ôn Nhu đi qua đi lại:" Xem ra bệ hạ có chuẩn bị từ sớm rồi. Các ngươi còn nhớ không, năm Hiển Khánh thứ tư, triều đình mở thi hương, liền một lúc lấy 103 người, từ sau đó trở đi, số người đỗ thi hương chưa từng dưới 100."
"Sáu năm qua vậy là bệ hạ có hơn 500 quan viên cấp thấp, xem ra bệ hạ dự trữ cho ngày này."
Vân Sơ thấy Địch Nhân Kiệt không chịu tự giác, muốn lấy thêm viên đường phèn nữa thì cướp lại hũ đường, nói:" Chúng ta không biết gì hết, bệ hạ mà giao việc thì làm, thế thôi."
Ôn Nhu xoa tay:" Trung thần như chúng ta phải được truyền tụng thiên cổ mới đúng."
Địch Nhân Kiệt khinh bỉ:" Chẳng qua là định lãn công tiêu cực thôi, nói thật là đường hoàng."
Vân sơ bĩu môi:" Ngươi biết cái rắm!"
Địch Nhân Kiệt tức giận:" À, vậy thì ngươi biết cái rắm, phun cái rắm của ngươi ra cho ta xem."
Vân Sơ khịt mũi làm bộ dạng chỉ điểm giang sơn giảng giải cho Địch Nhân Kiệt:" Không phải ngươi vừa nói đấy à, Yển Sư, Trịnh Châu chẳng là gì, huynh đệ chúng ta có thể xử lý hết, cho dù là Biện Châu cũng có thể nuốt được. Vấn đề sẽ là lúc tiến vào Sơn Đông, Hà Bắc, bất cẩn một chút là chúng ta bị bệ hạ ném ra làm dê thế tội, xoa dịu cơn giận của bách tính."
"Thế chẳng phải là chúng ta lỗ lớn à?"
Địch Nhân Kiệt hừ một tiếng, coi như chấp nhận cái rắm của Vân Sơ:" Bệ hạ đã an bài ngươi ở hậu quân chính là để làm chuyện này, ngươi không thoát đâu." "Thì kiếm người làm thay chúng ta." Tới lượt Ôn Nhu lấy hũ đường của Vân Sơ, ném một viên vào mồm mới nói:" Các ngươi thấy Lý Kính Huyền thế nào, ta thấy có vẻ ông ta đang muốn lập công huân cái thế, vừa ra sức đưa người thẩm thấu vào Trường An ta, lại muốn lấp đầy khoảng trống quyền lực Lý Nghĩa Phù để lại."
"Người ta đang khí thế như vậy, chắc chắn muốn nhận trọng trách từ bệ hạ."
Vân Sơ bực mình giật lại hũ đường, thực sự không muốn kết bạn với hai con quỷ mắc bệnh tiểu đường:" Trước tiên phải làm rõ tình hình ở huyện Yển Sư đã, một khi bệ hạ muốn chúng ta ra tay, vậy chúng ta không những phải làm thật hoàn mỹ, mà còn phải tạo ra một khuôn mẫu để có thể đem áp dụng ở nơi khác."
"Đợi chúng ta làm thật tốt rồi, thế nào chẳng có con quỷ tham lam nào đó nhảy vào tranh công, lúc đó chúng ta đẩy cho hắn là được."
"Sau đó nếu mô hình chúng ta tạo ra thành công thì khởi nguồn do chúng ta, chúng ta sẽ có công, nếu thất bại là do kẻ sau này vô dụng. Dù sao chúng ta mở đầu rất tốt."
Ôn Nhu đứng dậy, mở hũ đường ra lấy viên to nhất chạy mất, Địch Nhân Kiệt thì cướp luôn cả hũ đường mà chạy. Dù sao bọn họ cần uống trà đặc để lấy tình thân, một phải trù bị hệ thống quản lý châu huyện có thể áp dụng nơi khác, một phải lập nên uy nghiêm pháp luật, đều cần dốc hết tinh lực.
Trịnh Châu đã có tuyết, tuyết cũng rơi ở Hổ Lao Quan, mới đầu chỉ là bông tuyết nhỏ li tị, chạm tay người đã tan, đến tối thì tuyết như lông ngỗng. Có điều mới nhập đông, nhiệt độ mặt đất vẫn còn cao, tuyết nhanh chóng tan đi, chỉ tuyết rơi lên cỏ cây mới còn lại.
Lý Tư hoàn thành công việc ở Trịnh Châu nên về ngay trong đêm, không có Vân Sơ, Ngu Tu Dung ở sau lưng, nó luôn cảm giác bất an, mà mẫu hậu cũng khiến nó cảm giác nguy hiểm, các giác này rất mạnh. Phải nói thế nào nhỉ, nó thấy mình như sư tử con dưới chân sư tử mẹ to lớn, bất cẩn một cái sẽ bị sư tử mẹ dẫm chết.
Vội vội vàng vàng trở về, Lý Tư ăn một bát mỳ thịt băm thật ngon, chẳng kịp xỉa răng, mồm vẫn còn dính rau hẹ, nói với Vân Cẩn bê bát ăn cơm:" Ta kiếm về cho nhà ta rất nhiều tiền." Vân Cẩn ngẩng đầu lên:" Nhiều tiền để làm gì, đệ nghe các chưởng quầy ở Yển Sư về nói, nơi đó có rất nhiều lưu dân, không bằng lấy ra cứu trợ bọn họ."
"Không được, tiền là của chúng ta, sau này có thể ăn sơn hào hải vị."
"Nhà chúng ta có cơm ăn, sơn hào hải vị còn chẳng ngon bằng bát mỳ thịt băm. A gia nói, tiền là để dùng, chất đống ở đó mà không dùng là đồ ngốc."
Lý Tư đặt đũa xuống:" Cũng là tiền của Ôn Hoan, Quang Tự nữa."
Ôn Hoan đang cắm mặt vào bát, nghe Lý Tư nhắc tới mình, mất kiên nhẫn:" Đem đi nuôi đám quỷ nghèo đi, khỏi phải nhìn thấy trong lòng khó chịu."
Địch Quang Tự ăn còn nhiệt tình hơn, thấy Lý Tư nhìn mình trông đợi, lấy thìa vét nốt thịt vào miệng mới nói:" Đệ thấy sau này đệ sẽ có rất nhiều tiền."
Lý Tư vẫn còn không cam lòng:" Ba nghìn bảy trăm quan đấy."
Ba đứa bé lại múc thêm mỳ tiếp tục ăn, chẳng để ý tới lời Lý Tư.
Lý Tư tuyệt vọng rồi, chẳng còn tâm trạng ăn uống nữa, hét một tiếng tìm Ngu Tu Dung kể khổ.
Đợi Lý Tư đi rồi, Ôn Hoan nói với Vân Cẩn:" Cha ta nói, gà mái gáy sáng sẽ loạn gia trạch."
Vân Cẩn chẳng bận tâm, làm ra vẻ người lớn:" Nữ nhân là như thế đấy."
Địch Quang Tự tuyên bố:" Sau này ta không cưới công chúa đâu."
Ôn Hoan gật mạnh đầu hưởng ứng:" Ta cũng không cần."
Nói xong ba đứa tiếp tục ăn, Lý Tư tìm nhầm người rồi, với bọn chúng bây giờ tiền bạc, quyền lực, nữ nhân chẳng bằng bát mỳ, bị đả kích là đương nhiên.
Lý Tư dẫm tuyết dày vào phòng Ngu Tu Dung, thấy Thôi Dao, Thôi ma ma đều ăn trong phòng, Thuần Vu thị ở bên hầu hạ, chạy tới ôm tay Ngu Tu Dung:" Mẹ, ba đứa Mỹ Ngọc Nhi là bọn ngốc."
Ngu Tu Dung đưa tay cạo rau hẹ trên răng Lý Tư:" Bọn chúng vốn ngốc mà lại."
Nghe thế Lý Tư càng thêm tủi thân, giọng nghèn nghẹn:" Con khó khăn lắm mới kiếm được ít tiền ở Trịnh Châu, những ba nghìn bảy trăm quan, Mỹ Ngọc Nhi muốn con đem tiền tới huyện Yển Sư tế bần. Hai đứa ngốc Ôn Hoan, Quang Tự không can lại còn nói giúp.
Ngu Tu Dung nổi nóng:" Tế bần à? Đúng là ba đứa ngốc, làm gì có chuyện lấy tiền túi thay triều đình chẩn tế nạn dân?"
Lý Tư mặt mày hớn hở:" Mẹ đi mắng đưa đứa bọn chúng đi."
Ai ngờ Ngu Tu Dung lại nói:" Nhưng bản tính chúng lại tốt, nên nghĩ cách hoàn thành ý tốt của chúng. Cho con biết, thân là nữ tử, thả bỏ báu vật vô giá, chứ không bỏ hữu tình lang."
Lý Tư giãy nảy:" Hả, bằng vào cái gì, tiền là do con vất vả mới kiếm được, đám người không có cái ăn là do bản thân lười biếng, liên quan gì tới con? Làm thế chẳng phải con lỗ à?"
"Tiểu nương tử, những người đó không phải do lười biếng mà nghèo khổ, bọn họ rất đáng thương." Thôi ma ma nói:" Hơn nữa tế bần đâu nhất định là sẽ lỗ."
Lý Tư tức thì yên tĩnh lại:" Ma ma nói gì thế, tế bần sao lại không lỗ?"
Thôi ma ma đi lấy khăn nóng lau tay cho Lý Tư, kéo nó xuống bên bàn, đưa cho nó bát cơm:" Ăn cơm trước, chuyện lớn bằng trời cũng không bằng ăn cho no cái bụng."