Q5 - Chương 163: Gặp chẳng bằng không gặp.
Q5 - Chương 163: Gặp chẳng bằng không gặp.Q5 - Chương 163: Gặp chẳng bằng không gặp.
Lần này vì an bài yến hội, Lý Tư rốt cuộc cũng gặp được mẫu hậu ngày đêm mong nhớ.
Khi Lý Tư quỳ sụp trước mặt Vũ Mị, Lý Hoằng rưng rưng nước mắt, Lý Hiền ngẩng đầu nhìn trời, Lý Hiển sợ hãi vạn phần, Lý Đán vô ưu vô lo, Thái Bình ở trong lòng Vũ Mị đưa tay ra với Lý Tư.
Vũ Mị buông Thái Bình ra, để nó bò về phía Lý Tư.
Lý Tư nhìn Thái Bình ôm chân mình, cúi đầu xuống nhìn đôi mắt to đen láy của muội muội, người cứng đờ mất một lúc, cuối cùng bế nó lên, ghé đầu vào cổ Thái Bình hít một hơi, làm Thái Bình cười khanh khách.
Chơi với Thái Bình một lúc, Lý Tư quay sang Vũ Mị, người là nỗi khiếp sợ suốt tuổi thơ của nó, trước khi gặp Vũ Mị, bóng ma tuổi thơ khiến nó sợ hãi không thôi, cố gắng giữ trấn định, câu đầu tiên không ngờ lại là:" Mẫu hậu chưa bao giờ bế con, trên người con chưa từng có mùi của mẫu hậu."
Vì trên người Thái Bình toàn mùi mẫu hậu, cùng là nữ nhi, tại sao nó không được yêu thương, Lý Tư thấy rất ấm ức.
Đối diện với lời chỉ trích của Lý Tư, Vũ Mị không đáp mà lười nhác dựa vào giường gấm, nói:" Phụ hoàng ngươi có một toa hành cung hoa lệ, vì sao ngươi lại chọn quân giáo trường bày tiệc?”
"Vì họ không xứng."
"Ngươi sai rồi, quân giáo trường tuy đơn sơ, nhưng là nơi tổ chức đại điển quốc gia, hành cung tuy hoa lệ, song chỉ là chỗ ban ơn thôi."
Thái Bình cứ thích thò tay tóm tóc Lý Tư nghịch, Lý Tư vất vả gỡ tay nó ra:" Vậy có phải con cũng có thể lý giải thế này, đại trạch Vân thị đơn sơ cũng như quân giáo trường, còn hoàng cung đại nội chẳng qua là hành cung chẳng có gì đặc sắc."
Vũ Mị nhìn Lý Tư một lúc rồi cười:" So với công chúa Đại Đường khác, ngươi đã có những thứ vượt quá ngươi có thể có được. Nếu nói bao năm qua ngươi chịu khổ ở Vân gia, ngươi có tin không?”
Lý Tư ôm bụng Thái Bình, ngồi xuống đôn gấm, cởi chuỗi chuông vàng đeo trên tay, buộc vào tay Thái Bình, đặt đứa bé mồm liên tục chảy dãi xuống thảm, trả lời Vũ Mi:" Con muốn nhiều hơn nữa, cũng chẳng có gì sai, Anh công nói phải dũng cảm tiến lên mới là đặc sắc của nữ nhi hoàng gia."
"Nói hay lắm!" Vũ Mị chỉ Lý Hoằng, Lý Hiền, Lý Tư:" Ba đứa các ngươi đã lớn rồi, đã có lựa chọn của mình, vậy cứ theo đó mà làm đi, ta không cần lo cho các ngươi nữa, ta chỉ yêu ba đứa bé thôi."
Nói rồi cúi xuống bế Thái Bình lên, đi thẳng vào hậu đường.
Cuộc gặp gỡ của hai mẹ con sau nhiều năm xa cách diễn ra rất ngắn ngủi, chẳng có chút ấm áp nào của đoàn tụ gia đình đã kết thúc như thế, bình đạm như hai người quen tình cờ gặp nhau ngoài đường, nói chuyện qua loa vài câu, không ngọt không nhạt rồi cứ thế mỗi người bận rộn việc của mình.
Lý Tư mím chặt môi nhìn theo Vũ Mị một lúc quay ngoắt người bước đi, hết sức dứt khoát........
Vân Sơ ngồi bên bếp lò, tâm tình bi thương của y do số phận xui xẻo của Lý Thận, Lý Minh đem tới bị lửa trong lò sưởi ấm.
Y luôn nghĩ, hoàng đế vì sao nhất định khiến thân huynh đệ của mình sống thảm như thế?
Nói thật là không cần thiết.
Với quyền lực mà Lý Trị thâu tóm trong tay bây giờ, dù ai tạo phản cũng chỉ có đường chết mà thôi.
Vào thời khắc quan trong thu mua lòng người này, hắn lại đối xử khắc bạc với huynh đệ, khiến Lý Thận mông đít be bét, làm Lý Minh thành nhân vật không bằng cả thái giám bên cạnh.
Chuyện này vượt quá nhu cầu đấu tranh quyền lực rồi.
Cứ diễn biến theo lối này, Vân Sơ thấy bất kể Lý Thận hay Lý Minh đều khả năng bị Lý Trị tóm lấy đem làm gương cho người khác ...
"Đầu đường ánh trăng rọi, ngỡ mặt đất phủ sương." Ôn Nhu cắt ngang dòng suy nghĩ của Vân Sơ, bực bội hỏi:" Ngươi vẫn chưa làm xong hai câu sau à?"
Vân Sơ cười:" Hai câu đó vô tâm buột miệng mà ra, nếu cố vắt óc nghĩ làm ra hai câu nữa lại mất đi bản ý của câu đầu rồi."
Ôn Nhu rất bứt rứt, hai câu này rất đơn giản, nhưng tạo cảm giác khai màn cực tốt, hai câu sau nhất định vô cùng đắt giá, vậy mà Vân Sơ không chịu làm tiếp, hắn muốn nối tiếp mấy lần không làm được.
"Có lẽ chỉ bệ hạ với Thụy Xuân mới biết quan viên Yển Sư chết oan uổng thế nào."
Khi Địch Nhân Kiệt quay về trông hắn vô cùng mệt mỏi, uể oải nói một câu không đầu không cuối với Vân Sơ và Ôn Nhu, sau đó chìm đắm trong vị ngọt của quán quán trà.
Khả năng là vì tăng thêm chút vị ngọt, Địch Nhân Kiệt thậm chí còn cho một cục đường phèn vàng nhạt vào mồm rồi mới uống.
"Ngươi vốn đã béo, nếu còn tiếp tục ăn đường thì cẩn thận mắc chứng tiểu đường đấy.
Vân Sơ vừa lật sách vừa nhắc Địch Nhân Kiệt, hắn đã là một tên bị mỡ gan nặng rồi, giờ lại coi đường như mạng, mắc tiểu đường là cái chắc.
Ôn Nhu buông bút, không thể viết tiếp hai câu thơ sau, phải tìm việc phân tán tư tưởng, giũ cái bàn đồ xoánh xoạch như trút giận, mất một lúc mới yên tĩnh được, cầm bút đỏ lên ghi vài ký hiệu, ném bản đồ đi:" Huyện Yển Sư đã bị châu phủ xung quanh bao vây rồi, dù có loạn cũng chỉ loạn một vùng, không lan tới xung quanh được."
"Lạ là kẻ cầm đầu suất lĩnh hương nông đi cướp bóc, giết phú hộ tựa hồ không định mở rộng ra ngoài, nghiêm khắc khống chế hỗn loạn trong địa bàn huyện Yển Sư."
"Ngươi nói xem, trên đời này ai đi gây loạn lạc rồi lại ra sức khống chế loạn lạc như thế?"
Vân Sơ cướp lấy ấm trà trong tay Địch Nhân Kiệt, tự rót cho mình một cốc lớn, cho thêm nước mới vào trà mới thong thả nói:" Châm lửa thì dễ, ta lo bệ hả có năng lực châm lửa lại không có năng lực dập lửa."
Địch Nhân Kiệt ngửa đầu cười to:" Hoàng đế tự tạo phản chính mình, đúng là chuyện chưa từng có."
Ôn Nhu ngây ra một lúc vỗ bàn:" Ai bảo đây không phải là mưu kế hay chứ, ai là người bất mãn với Đại Đường nhất, là đám phú hộ, một ít người đọc sách. Ha ha ha, giết sạch những người này, huyện Yển Sư chỉ còn lại hương nông mù chữ."
"Chỉ cân đem giết hét kẻ cầm đầu, rồi hạ chiếu thư tha cho hương nông cướp bóc đốt phá, cuối cùng dựa theo tô dung điều, phân chia lại ruộng đất Yển Sư, thế là xuất hiện lượng lớn hộ nộp thuế mới rồi."
"Các ngươi tính kỹ đi, lãi lắm đấy, bách tính bản địa được lợi, triều định lấy phần to nhất, lại được thêm một cái huyện Yển Sư cúi đầu nghe lệnh, không phải nhanh gọn quá à?"
Vân Sơ trầm tư:" Vậy bệ hạ để ta ở lại hậu quân là để dọn dẹp đống đổ nát à?"
Ôn Nhu cười nhạt:" Không phải ngươi, mà là ta. Ngươi bình định địa phương, ta kiến lập quan nha, tên béo tái lập luật pháp đương địa nữa là trọn vẹn rồi."
Địch Nhân Kiệt đã uống hết trà, cầm ấm lên rót chén nữa, nhưng uống vào phát hiện nhạt nhẽo vô vị thì nhăn mặt với Vân Sơ:" Đường đâu rồi?"
Vân Sơ đẩy hũ đường phèn tới:" Sau này đi đái cũng ra đường thì đừng đổ cho ta."
Địch Nhân Kiệt ném miếng đường phèn vào miệng, hàm hồ nói:" Muốn huynh đệ chúng ta chấn chỉnh Yển Sư cũng được, dù là Trịnh Châu cũng không phải vấn đề lớn, song Biện Châu mà loạn thì chút nhân thủ của chúng ta không ứng phó được."
"Ta không dám tưởng tượng Sơn Đông, Hà Bắc mà loạn thì sẽ thế nào."