Q5 - Chương 171: Cờ phi hổ.
Q5 - Chương 171: Cờ phi hổ.Q5 - Chương 171: Cờ phi hổ.
Giáp sĩ già thấy Tiết Trường Phong ăn uống chậm rãi liền vớt ra một miếng thịt trâu nóng hổi đặt vào bát của hắn:" Có mà ăn thì phải ăn nhiều vào, ở đây mà ăn chậm là thiệt đấy."
Tiết Trường Phong hỏi:" Chúng ta sẽ đánh nhau tới bao giờ nhỉ?"
"Có người không muốn để những người có chút tài sản chúng ta sống, hết cách, đành phải đánh thôi. Chẳng qua là chuyện ngươi không chết thì ta chết, thế nào cũng có một bên nhận thua mới thôi, lão phu không muốn thua, thế thì đánh tới cùng đi." Giáp sĩ già không có mấy thù hận hay kích động gì, nhưng ý chí kiên định:
Tiết Trường Phong thấy vị giáp sĩ già này cũng là người quang minh lỗi lạc, hợp với khẩu vị của hắn, nói:" Ta vốn là hộ vệ ở Lạc dương, chuyên theo thương đội đường trường, vi bị bệnh mà kẹt lại ở Yển Sư. Đợi khỏi bệnh định rời đi thì phát hiện là không đi được, ngoài có phủ binh, nha dịch, dân tráng chặn đường."
"Nói cách khác nơi này là đất chết rồi, chúng ta đánh sống đánh chết ở đây cũng không có kết quả gì đâu."
Giáp sĩ già nghe vậy chẳng ngạc nhiên, hỏi lại:" Biết rõ thế, sao còn gia nhập bọn ta?"
Tiết trường Phong bê bát cơm lên:" Không thì lấy gì mà ăn?"
Giáp sĩ già cười:" Nếu vậy ăn nhiều vào. Buổi chiều tên tặc nhân Liêu Ngũ sẽ dẫn người tới tập kích đấy."
Tiết Trường Phong làm nội gián quen rồi, có kinh nghiệm, không nhiều lời, ăn no thì kiếm chỗ nắng ấm, cuốn chăn vào ngủ.
Khi mặt trời ngả về phía tây, một chiêng la gấp gáp đánh thức Tiết Trường Phong, xung quanh toàn tiếng hô địch tập kích, Tiết Trường Phong ra ngoài nhìn mà giật mình, lực lượng địch cũng phải tới nghìn rưỡi.
Trắng trợn quá rồi, đâu ra đám tặc khấu lớn thế? Tam Xóa Lý tức thì căng thẳng tột độ. Khác với đám người ô hợp loạn hết cả lên, chạy đi chạy lại không biết làm gì, đám giáp sĩ ung dung mặc giáp, buộc giáp, cầm vũ khi chuẩn bị, đầy phong phạm cường giả.
Hồ lão tam dẫn một đám người có tiền tới hô hào khích lệ giáp sĩ, hắn cũng mặc giáp, có điều đáng chú ý là sau lưng hắn mang một lá cờ màu tam giác, trên cờ thêu một con hổ màu đen.
Đây chính là tiêu chí của Hán Đông vương Lưu Hắc Thát.
Nhớ năm xưa Đại Hạ vương Đậu Kiến Đức bị Đường vương Lý Uyên chém đầu ở Trường An, Lưu Hắc Thát liền trốn về quê nhà huyện Chương Nam làm ruộng.
Đến khi quân Đường kéo tới hai vùng Sơn Đông, Hà Bắc giết bộ hạ cũ của Đậu Kiến Đức, Lưu Hắc Thác suất lĩnh một trăm người, mặc vài bộ giáp, phá huyện Chương Nam, lần nữa dựng cờ Đại Hạ vương.
Ngày 11 tháng 8, Lưu Hắc Thát vây hám Lịch Đình, truân vệ tướng quân Vương Hành Mẫn chiến tử.
Cưu bộ của Đậu Kiến lũ lượt giết quan lại nhà Đường, hưởng ứng khởi nghĩa.
Tháng 9, Lưu Hắc Thác đánh bại liên quân Hoài An vương Lý Thần Thông, U Châu tổng quan La Nghệ.
Tháng 10, Lưu Hắc Thát phá Định Châu, giết tổng quản Lý Huyền Thông.
Tháng 12, Lưu Hắc Thác ở Tống Châu đánh bại tả vũ hậu tướng quân Lý Thế Tích, bắt sống huynh đệ Tiết Vạn Quân, thanh thế cực thịnh.
Triều đình Đại Đường chấn động, phải Tần vương Lý Thế Dân, Tề vương Lý Nguyên Cát chinh phạt.
Uy thế Lưu Hắc Thát không giảm, liên tiếp công phá Hình Châu, Ngụy Châu, Tân Châu, chỉ trong nửa năm đã khôi phục địa bàn cũ của Đậu Kiến Đức.
Cho tới khi Lưu Hắc Thác bị Lý Thế Dân đánh bại ở Lạc Thủy, hai vạn quân tinh nhuệ bị Lý Thế Dân phá đê nhấn chìm quá nửa, chỉ còn hơn nghìn người theo hắn bỏ trốn, quy thuận Đột Quyết. Từ sau khi Lưu Hắc Thát quy thuận người Đột Quyết, hào quang đánh đâu thắng đó của Lưu Hắc Thác tựa hồ biến mất, cuối cùng bị Lý Kiến Thành bắt sống, chém đầu ở Minh Châu.
Tiết Trường Phong chỉ nhìn Hồ Lão Tam một lúc liền khẳng định, tên này xách giày cho Lưu Hắc Thác cũng không xứng, tưởng là một hào hán thế nào, tối đa chỉ là tên hoàn khố thường ngày hoành hành thôn quê nên có chút hung hãn thôi.
Chẳng có thăm dò chiến thuật gì, đối phương kéo ùa vào mà đánh.
Nhìn giáp sĩ già đang chỉ huy giáp sĩ, dân tráng chống lại sự tấn công của Liêu Ngũ, Tiết Trường Phong âm thầm lẻn ra sau điêu lâu, miệng ngậm đao teo lên nóc điêu lâu.
Chiến sự diễn ra rất dữ dội, Hồ lão tam đã đuổi hết hộ vệ của mình đi chiến đấu, đứng trên điêu lâu la hét, Tiết Trường Phong ra sau lưng Hồ lão tam không dám xông lên tiền tuyến chiến đấu, vung đao chặt đầu hắn, thừa cơ đoạt cờ hắc hổ.
Chuyện xảy ra chỉ trong chớp mắt, đám dân tráng hoảng loạn chiến đấu không biết Hồ lão tam đã chết, Tiết Trường Phong thì như mãnh hổ nổ lực xông lên phía trước, giết không biết bao nhiêu người tới tuyến đầu.
Nhưng vừa lên trên một cái, Tiết Trường Phong quyết đoán rút lui, hắn khôn khéo né tránh những chỗ chiến đấu kịch liệt nhất, càng đánh càng rời xa chiến trường, cuối cùng kiếm được chiến mã vô chủ chạy mất...
Hắn sở dĩ làm vậy là vì chiến cục giống như dựa liệu, bên Liêu Ngũ xuất hiện lượng lớn giáp sĩ...
Rời khỏi chiến trường, Tiết Trường Phong kiếm một cây đại thụ leo lên, kiếm một chạc cây chắc chắn ngồi xuống, mở bầu rượu ra vừa uống vừa xem cuộc chiến.
Chắc đã phát hiện cái chết của Hồ lão tam, lòng quân đám dân tráng tan rã, trừ những giáp sĩ vẫn còn chiến đấu, số còn lại chỉ còn phận bị truy sát.
Đối phó với giáp sĩ chỉ có giáp sĩ, mà mặc trọng giáp thì khó chiến đấu được lâu, nên nửa canh giờ sau, Tiết Trường Phong thấy đám người giáp sĩ già chiến tử.
Tới người cuối cùng gục xuống, bọn họ cũng không ai đầu hàng. Đám người Liêu Ngũ ùn ùn kéo vào Tam Xóa Lý, Tiết Trường Phong cưỡi ngựa quay lại chiến trường, tìm kiếm rất lâu mới thấy đầu giáp sĩ già, thân thể thì chịu, vì khắp nơi là thi thể không đầu.
Tiết Trường Phong tìm thân thể tráng kiện nhất, gắn đầu giáp sĩ già vào, sau đó đẩy xuống giếng, coi như báo đáp ông ta chia cho mình miếng thịt.
Trên đường về huyện thành Yển Sư, Tiết Trường Phong lấy cờ hắc hổ ra xem, lá cờ này cũ lắm rồi, chỉ thêu trên đó sờn hết, hắn châm lửa đốt cháy luôn.
Đợi khi cờ cháy hết, lửa tắt, Tiết Trường Phong lẩm bẩm:" Ân lão đại nói đúng, một số anh hùng đúng là đáng chết."