Q5 - Chương 172: Giết gà không cân dao mổ trâu.
Q5 - Chương 172: Giết gà không cân dao mổ trâu.Q5 - Chương 172: Giết gà không cân dao mổ trâu.
Vân Sơ đứng trước bản đô, cúi đầu nhìn xuống sông núi tươi đẹp của huyện Yển Sư, bên cạnh là Lý Kính Huyền.
Trên tấm bản đồ rắc cát sạch, cát quây thành hình tròn là thành Yển Sư, từng đống nhỏ đại biểu ngọn núi, còn rải thành đường là những con sông, rất trực quan dễ hình dung.
Đây là tác phẩm kỳ công của Ôn Nhu, biến bản đồ vốn phẳng lỳ trở nên có sông núi gập ghềnh lên xuống, hết sức sinh động.
"Lão phu không cần đại đội binh mã theo cùng, chỉ cần một con lừa, một lão phó, năm ba tòng nhân là có thể an định được huyện Yển Sư." Lý Kính Huyền tự tin tuyên bố:
Khóe miệng Ôn Nhu có giật mấy lần cầm cốc trà to lên che giấu, hắn không dám uống, sợ uống vào bị sặc. Vân Sơ cau mày biết ông ta nói khích mình, vì y từ chối thánh chỉ tiến quân Yển Sư.
"Đại loạn lần này là do luật pháp hoang phế, quan gia hèn nhát vô dụng, khiến phỉ tặc khắp nơi. Lúc đại loạn phải dùng hình phạt nghiêm khắc, thị lang muốn dùng sách lược mềm dẻo không có lợi cho ổn định lâu dài."
"Lão phu không định dùng sách lược mềm dẻo." Lý Kính Huyền hai tay đặt lên đai ngọc, tinh thần hừng hực, khác hẳn vị đại thần cẩn trọng khi tới Trường An, xem ra thời gian qua tiêu hóa thế lực Lý Nghĩa Phù để lại, khiến lòng tin ông ta tăng lên mạnh mẽ:" Quân hầu là hậu viện của bệ hạ, chớ tùy tiện rời vị trí đấy."
"Vân mỗ ở Trường An làm quan hơn mười năm đã là mức tín nhiệm cao nhất của bệ hạ rồi, nếu còn dính dáng tới Yển Sư, hậu quả khó lường, mong thị lang về bẩm rõ với bệ hạ.
"Lão phu nghe chuyết tế nói, tiểu lại ở Trường An đủ đảm nhận quan lại một phương, nếu có thể điều động cả đội ngũ hoàn thiện ở Trường An tới, Yển Sư nhanh chóng ổn định." Vân Sơ lắc đầu:" Trường An đâu có nhiều nhân thủ như thế cho thị lang điều động, huống hồ trong túi bệ hạ đã chuẩn bị nhân tuyển rồi."
Lý Kính Huyền hừ một tiếng:" Chẳng qua là đọc vài quyển sách thôi, làm sao có thể lập tức lấy ra trị thiên hạ được."
"Lão phu từng thấy một kẻ lấy Luận Ngữ trị địa phương, dùng Xuân Thu làm tiêu chuẩn phá án, kết quả địa phương hỗn loạn chẳng khác gì Yển Sư, bản thân hắn bị đầy đi Tây Vực rồi."
"Quân hầu, chúng ta cứ quyết như thế đi. Nếu ngài không muốn tiến quân Yển Sư, lão phu về Trịnh Châu, tự tiến cử với bệ hạ."
Lý Kính Huyền nói là làm, đứng dậy rời Hổ Lao Quan, dẫn tòng nhân cưỡi ngựa rời đi.
Ôn Nhu đưa mắt tiễn đoàn người Lý Kính Huyền biến mất ở chân trời xanh thẫm, nói:" Ngươi nói chính sách của hoàng đế có thành công được không?"
Vân Sơ bốc một nắm cát sạch rải lên Sơn Đông, Hà Bắc, sau đó thổi một cái bay sạch, chỉ để lại ít bụi mờ. .......
"Binh bộ, vì sao Vân Sơ còn chưa tiến vào huyện Yển Sư?" Giọng Lý Trị âm trầm vang lên trong đại sảnh hành cung:
Binh bộ thượng thư Nhâm Nhã Tương rời hàng nói:" Hai ngày trước đã phái binh lệnh, đưa tới hậu quân, chỗ thần có thư trả lời do Vân Sơ đóng dấu."
"Vậy vì sao Vân Sơ vẫn án binh bất động ở Hổ Lao Quan?"
"Bẩm bệ hạ, Vân Sơ tiếp chỉ nói, giết gà cần gì dao mổ trâu."
Lý Trị cười lạnh:" Một tên Nhị Bách Ngũ giờ tự xưng là dao mổ trâu à? Tiếp tục truyền lệnh, nếu y không tiến vào huyện Yển Sư, trẫm cho y đi mổ trâu thật."
Thấy bí thư thừa bắt đầu cầm bút soạn chỉ, Lý Kính Huyền rời hàng tâu:" Bẩm bệ hạ, cục diện ở huyện Yển Sư là do bệ hạ muốn nhìn thiên hạ mà thiết lập, nay cục diện đã rõ, cần tới gần quan sát."
"Vân Sơ chỉ huy toàn kiêu binh mãnh tướng, một khi y tiến vào huyện Yển Sư nhỏ bé, tất nhiên sẽ nhanh chóng quét sạch mọi chuyện dơ bẩn, trả lại cho bệ hạ một Yển Sư sạch sẽ."
"Thế nhưng các loại biến hóa nhỏ thì bệ hạ không thấy nữa, thần cho rằng lúc này Yển Sư không cần chổi lớn như Vân hầu, cần chổi nhỏ như thần là đủ."
"Kiên nhẫn quét dọn từng chút một, quan sát từng chút một, sau đó kiến lập từng chút một, để toàn bộ quá trình dưới sự quản chế triều đình."
"Thần cho rằng có vậy mới hoàn thành kỳ vọng của bệ hạ, đặt nên móng nhất thống ngàn đời."
Lý Trị ồ khẽ một tiếng vẫy tay gọi Lý Kính Huyền ra phía sau đàm thoại, cho các quan viên khác lui. Hắn ngồi xuống, đặt tay lên cái đầu tròn của con gấu lớn đã hỏi ngay:" Thời gian qua khanh bận rộn qua lại giữa Hổ Lao Quan và Trịnh Châu, phải chẳng vì Vân Sơ có ý kiến gì bất đồng, nên khanh mới muốn thay y ?"
Lý Kính Huyền nhìn trái phải, không nói gì cả.
Lý Trị cho cung nga, hoạn quan hầu hạ xung quanh lui ra, chỉ có Thụy Xuân tay cầm yêu đao đứng gần Lý Kính Huyền.
Lý Kính Huyền đợi hoạn quan đóng cửa lại mới chắp tay nói:" Rút trống Trường An."
Lý Trị cau mày:" Trường An là trọng địa tài phú của Đại Đường, chỉ có thể tăng cường, không được tước giảm."
Lý Kính Huyền nói:" Bệ hạ, Trường An vận hành đã tự thành pháp độ riêng, chỉ cần không đụng vào nhân vật hạch tâm như Vân Sơ, Ôn Nhu, những người khác không phải không thể thay thế. Nhưng Trường An quá giàu có rồi, tới lúc chia sẻ sự giàu có này cho nơi khác."
"Ồ lời này nghĩa là sao? Trẫm biết nữ tế của khanh ở Trường An làm một tiểu lại, khanh muốn an bài cho hắn vị trí tốt hơn sao?"
Lý Kính Huyền dõng dạc nói:" Bệ hạ, thần là tây đài thị lang tứ phẩm, nếu không thể làm mọi việc có lợi cho quốc gia, thì tệ nhất cũng là làm lợi cho quốc gia, đồng thời kiếm lấy chút lợi nhỏ cho bản thân thôi." "Chuyết tế còn cần ở Trường An thêm ba năm nữa mới có thể dùng được."
"Cuối năm chuyết tế tới Lạc Dương công cán, từng nói với thần, tiểu lại dẫn dắt hắn làm quen công vụ Trường An, nếu đặt ở nơi khác, đủ đứng đầu một huyện, hơn nữa nhất định là quan giỏi."
"Khi chuyết tế nói vậy, thần chỉ cười mà thôi, sau đó đọc văn thư về quan viên từ hai huyện Trường An, Vạn Niên, phát hiện lời chuyết tế nói không sai chút nào."
Nói tới đó Lý Kính Huyền lấy một bản tấu ra, hai tay dâng lên.
Thụy Xuân nhận lấy bản tấu, kiểm tra xong mới đặt lên trên bàn của Lý Trị.
Lý Trị vẻn vẹn xem vài trang đã kinh ngạc:" Trên năm thành được đánh gia thượng thượng sao?”
Lý Kính Huyền nói:" Bệ hạ nên xem lý lịch những quan viên được thanh lại ty đánh giá là trung bình, thậm chí trung hạ."
"Đánh giá thượng thượng chẳng qua là người biết làm quan thôi, luận tới năng lực, những quan viên trung bình kia mới là người mạnh tay cải cách, loại bỏ tệ nạn địa phương, giúp phú quốc cường dân."
"Trong đó có một huyện lệnh tên Lưu Giang, buộc dây thừng vào hông, suất lĩnh hương dân treo mình trên vách núi đục kênh, trải qua bốn năm đưa nước từ bên kia núi về, vào thời hạn hán mà làm ra hơn một vạn mẫu ruộng nước."
"Riêng chuyện này thôi đã có thể sánh với công tích Ngu Công dời núi, thần không sao tưởng tượng được một huyện lệnh có thể làm thế?"
"Nhân vật thế này không thể tìm ra trong số người đọc sách."
"Lần này bệ hạ đông tuần, ai ai cũng nghĩ bệ hạ thích công lớn, muốn tuyên dương sự nghiệp của mình, nhưng không biết rằng bệ hạ vì Đại Đường mà tính kế sâu xa, giải quyết chuyện Sơn Đông, Hà Bắc xa lòng cách mặt với Đại Đường. , tạo dựng cơ sở nhất thống đời đời."