Q5 - Chương 173: Tra tới cùng. (1)
Q5 - Chương 173: Tra tới cùng. (1)Q5 - Chương 173: Tra tới cùng. (1)
Lý Trị nghe Lý Kính Huyền nói chắc nịch như vậy mau chóng tìm phần quan viên địa phương tên Lưu Giang, xem ghi chép đàn hặc:" Năm Hiển Khánh thứ tư, Lưu Giang dùng thuốc nổ phá núi mở kênh, nguồn gốc thuốc nổ không rõ."
"Nguồn gốc không cần phải tra nữa. Thụy Xuân, ngươi đi tìm Vân Sơ hỏi thẳng cho trầm, nếu y thừa nhận thì phạt bổng lộc hai năm, chuyện này cho qua. Nếu như y chối cãi, biếm tới Nhai Châu hai năm."
Câu này của hoàng đế rõ ràng là nhất thời nóng giận, Thụy Xuân đang không biết có nên nhận lệnh ngay không thì nghe hoàng đế nói tiếp.
"Năm Hiển Khánh thứ năm, cả huyện sản xuất bốn vạn ba nghìn cân lương thực các loại, có có rau cải trắng, hành tím, đây là thứ của thái tử."
"Hừ, có Trường An và phủ thái tử tương trợ, thành tích này có gì đáng nói, tên Lưu Giang này chẳng qua là giỏi chịu khổ thôi, không phải anh hùng hảo hán. Song thanh lại ti đánh giá hạ đẳng là quá oan uổng."
"Kẻ này tìm một nơi cùng khổ cho tiếp tục làm quan địa phương, tránh hắn ở lại huyện Kế Tân được bách tính coi như thần minh."
Lý Trị lại nhải một hồi, đến khi ngẩng đầu lên thấy Thụy Xuân vẫn chưa đi thì nói:" Thôi, không cần nữa, Vân Sơ lấy thuốc nổ ra cũng là để phá núi làm kênh, tốt hơn những kẻ lấy đi làm chuyện không nói rõ được."
Lý Trị tự lẩm bẩm một mình, không nhìn ra vui buồn hay tức giận, Lý Kính Huyền và Thụy Xuân vẫn cung kính chắp tay đợi hoàng đế từ trong suy tư tỉnh lại.
Hồi lâu sau Lý Trị mới ngẩng đầu lên nói với Lý Kính Huyền:" Đừng nghĩ có thể dùng thủ đoạn với Vân Sơ, làm thế là coi thường y quá đấy."
"Khanh cho rằng Vân Sơ lê mề không chịu tới Yển Sư, đẩy khanh tới là để che chắn tai họa, khanh liền thuận nước đẩy thuyền để khoét rỗng Trường An của y. Trãm không rõ tính toán của y thế nào, nhưng nếu y đã đồng ý với khanh rồi thì tức là y có lợi."
"Có điều khanh đã muốn làm việc này, Vân Sơ lại không muốn trẫm cảm thấy y nhòm ngó nơi khác ngoài Trường An thì làm cho tốt."
"Khanh đã nhìn ra mục đích của trẫm, cũng đã nói ra, vậy quân thần ta phải đồng tâm hiệp lực, làm cho tốt ở Yển Sư, để đám phú hộ chết rồi thấy chúng chết không oan."
"Làm tốt, khanh là tể tướng của trẫm, làm không tốt thì mang đầu tới gặp trẫm."
Lý Kính Huyền đi rồi, Lý Trị đem bánh hoàng hậu chuẩn bị cho mình nhét vào miệng con gấu lớn, đợi miếng bánh táo cuối cùng được gấu lớn ăn hết, Lý Trị dùng khăn tay lau miệng cho nó, còn kiểm tra mồm nó có mẩu vụn không, người nó dính bẩn không rồi mới hỏi Thụy Xuân:" Cái khúc gỗ kia ở Trường An có phát hiện gì lớn không?"
Thụy Xuân vội đáp:" Bẩm bệ hạ, phát hiện thì nhiều nhưng không có cái gì lớn."
"Hỏi Khúc Gõ, Vân Sơ kiếm đâu ra 6000 cân thuốc nổ, vì sao y không báo lên?"
"Bệ hạ, thực ra là thuốc nổ từ Bách ky tỉ, từ vận chuyển, tới sử dụng đều được giám sát, đúng là dùng để mở núi."
Lý Trị ngớ người, cứ nghĩ lần này nắm thóp của Vân Sơ, không ngờ chuyện là như thế, sâm mặt:" Tả Xuân được y hối lộ bao nhiêu?"
Thụy Xuân cười gượng:" Bệ hạ, không phải hối lộ ạ, do sản phẩm xưởng dệt số một, số hai bị tôn đọng nghiêm trọng, không thể hỗ trợ cho Bách ky ty, còn cần phải trợ cấp ngược lại."
"Binh bộ nói, các loại quân nhu do hai xưởng này ra chất lượng tồi tệ, các lộ quân nhận được không ngừng trách móc. Tuy không dám không nhận hoàn toàn, nhưng họ không đặt đơn nữa, chuyển sang mua từ dân gian. Biến hai xưởng dệt thành gánh nặng của Bách ky ti, khiến ảnh hưởng tới cả huấn luyện, bố trí mật điệp."
"Cùng lúc ấy, xưởng dệt của huyện Vạn Niên phát minh loại vải mới, thêm tỉ lệ tơ nhất định, khiến vải bông chắc hơn, nhẹ hơn. Đô đốc Tả Xuân sợ xưởng dệt huyện Vạn Niên mà sản xuất loại vải mới này trên quy mô lớn thì hai xưởng dệt của Bạch ky tỉ chết hẳn ... Cho nên..."
Nói tới đó Thụy Xuân ấp úng mãi không tiếp tục được, Lý Trị thở dài:" Nên Tả Xuân bỏ 6000 cân thuốc nổ ra đổi bí phương chứ gì? Còn là do ông ta chủ động đi tìm tên Nhị Bách Ngũ?”
Thụy Xuân cúi đầu không nói.
Lý Trị nghĩ tới bộ dạng cười như gió xuân tháng ba của Vân Sơ khi Tả Xuân tìm tới, lòng hết sức khó chịu:" Chẳng lẽ Tả Xuân thấy cầu xin trẫm là chuyện khó tiếp nhận hơn cầu xin Vân Sơ?"
Thụy Xuân nhỏ giọng nói:" Trong vòng năm năm, chỉ xưởng bông số một, số hai được sản xuất loại vải bông mới này ạ..."
Lý Trị có chút bất an, giọng cao lên:" Các ngươi làm việc này chẳng lẽ không nghĩ tới Vân Sơ vi sao vì một tên huyện lệnh nhỏ bé không có máu mủ tỉnh thân thì lại trả giá lớn thế à?"
Thụy Xuân quỳ xuống:" Sau đó mới biết loại vải này tuy nhiều lợi ích, nhưng giá cao, vi là vải bông, quý nhân không thèm dùng, người nghèo khổ không dùng nổi, nên với họ mà nói, là thứ lỗ vốn."
"Huyện lệnh Lưu Giang vì muốn mở kênh cầu xin Vân Sơ giúp dâng tấu triều đình, nhưng huyện Kế Tân không thuộc quản hạt của huyện Trường An, trung thư tỉnh không thông qua, càng không thể được đưa tới bàn bệ hạ."
"Thần nghe Khúc Gỗ nói, Vân Sơ từ chối rồi, nhưng đúng lúc đó Tả Xuân tới tìm Vân Sơ, nhờ cứu xưởng dệt."
Hắn không dám nói, vải mới khó bán ra thị trường, nhưng bán cho quân đội lại thích hợp, dù sao quân đội chỉ cần thứ tốt, không hỏi giá.
Năm đó làm Tả Xuân không hề giấu bọn họ, ý kiến thượng tầng nhất trí, vì lấy 6000 cân thuốc nổ không đáng tiền ra, đổi lấy con gà đẻ trứng vàng cho Bách ky tỉ.
Có điều, đây rõ ràng là hành vi móc túi triều đình, ai dám nói với hoàng đế?"
Lý Trị đứng dậy, co chân đá vào đầu Thụy Xuân:" Không được có lần sau."
Cú đá rất đau, Thụy Xuân cắn răng vâng dạ.
Khi Vũ Mị tới nhìn cái đĩa bánh trống trên bàn, có chút giận:" Sao bệ hạ lại cho gấu ăn, phí tấm lòng của thiếp." Lý Trị cười:" Không hề, trẫm ăn một nửa, gấu ăn một nửa, không tin nàng hỏi Thụy Xuân."
Thụy Xuân mặt vô cảm lui ra sau màn, không trả lời câu hỏi làm hắn mất đầu này.
Vũ Mịi cũng không truy hỏi, sự thục là thế nào, nàng không đoán cũng biết:" Khuê nữ bệ hạ bắt đầu tham gia cuộc đua rồi."
Lý Trị tò mò:" Nó làm gì thế?"
Vũ Mi đi tới bàn, thoải mái xem mật tấu của Lý Kính Huyền:" Ngu Tu Dung dạy cho chúng ta cô công chúa giỏi đấy, nó chuẩn bị cho nông phu huyện Yển Sơ cho vay tiền, lãi suất rất thấp, thậm chí có thể nói là lỗ vốn."
"Tiền này dùng để mua lợn, gà con, vịt con, đợi mùa thu năm sau gà vịt lớn trả tiền nó. Nói ra thì vẫn còn có lương tâm."
Lý Trị cười nhạt:" Trẫm chưa bao giờ tin vào thứ gọi là lương tâm của thương cổ, một chữ cũng không tin."
Vũ Mi cầm bút lên viết vài chữ, nối với nhau đưa Lý Trị:" Nếu là An Định tự lập kế hoạch, thiếp sẽ khen một câu thông minh, nếu là kế hoạch của Vân Sơ thì có thể gọi là lòng dạ khó lường."
Lý Trị xem liên kết giữ các chữ, gọi to:" Thụy Xuân."
Thụy Xuân nấp sau màn lập tức xuất hiện, Lý Trị đưa tờ giấy hoàng hậu viết cho hắn xem.
"Cho nô tài một tuần hương."
Nói xong Thụy Xuân rời đi ngay, một giáp sĩ cao như núi đi vào.
Vũ Mi nói:" Thôn quê xưa nay do hương thân, tông tộc quản lý, nay Vân Sơ muốn nhảy vào, y muốn làm gì chứ?"
Lý Trị lắc đầu:" An Định làm đấy, Vân Sơ không làm việc lỗ vốn như vậy đâu, hơn nữa hương thân tông tộc ở Yển Sư bị hủy diệt hết rồi."
Vũ Mị hừ một tiếng:" Con người hay thay đổi, Vân Sơ mười năm trước đừng nói bệ hạ thích, thiếp nhìn cũng thoải mái, nhưng mười năm trôi đi, chẳng thể ngày nào cũng là trời quang mây tạnh, thế nào cũng có lúc mây đem che trời." "Bệ hạ không tin cứ đợi xem Thụy Xuân điều tra là rõ."