Q5 - Chương 174: Tra tới cùng. (2)
Q5 - Chương 174: Tra tới cùng. (2)Q5 - Chương 174: Tra tới cùng. (2)
Hai hàng mi thọ của Lý Tích nhíu chặt, không ngừng viết viết vẽ vẽ trên giấy, dáng vẻ chuyên tâm ấy con hơn cả thời cầm quân đánh trận.
Đầu Lý Tư cũng chịu lại, sự chú ý của hai người đều tập trung vào tờ giấy cứ như muốn nhìn ra bảo bối gì ở đó.
"Nếu hậu kỳ có thể thực hiện được công bằng bảy phần, hương nông tuy không có khế ước với công chúa, nhưng lại là chủ tớ thực sự."
"Chỉ cân kiên trì mười năm, công chúa sẽ có một trang viên to bằng một huyện."
Lý Tư cẩn thận thu lại tờ giấy, ra sau lưng Lý Tích, ra sức giúp ông ta bóp vai:" Một người sao có thể sở hữu trang viên bằng cả huyện chứ?"
Lý Tích cười:" Họ Khổng ở Khúc Phụ, họ Thôi ở Bác Lăng, Thanh Hà, họ Lư ở Phạm dương, Trịnh ở Huỳnh Dương, chưa tính tới dư nghiệt bát trụ quốc như đám Độc Cô thị, rồi một số công chúa được sủng ái, trang viên to bằng huyện đã là gì?"
"So với họ, công chúa chưa đang kể vào đâu."
Lý Tư nịnh:" Vậy sau này Anh công phải giúp ta nhiều hơn."
Lý Tích mỉa mai:" Sao không đi tìm vị công công đa mưu túc trí của công chúa ấy."
Lý Tư lắc đầu:" Sư phụ không dám."
Lý Tích cười to:" Lão phu tưởng y ỷ vào sự tin tưởng của bệ hạ, chuyện gì cũng dám làm chứ? Hừ, bây giò bệ hạ sức khỏe tráng kiện, y còn nhảy nhót được vài năm, đợi lúc sức khỏe bệ hạ không còn tốt nữa, chuyện mười năm Lý Tĩnh không đóng cửa sẽ xảy ra với y."
Lý Tư bĩu môi bênh vực:" Sư phụ nói, nếu phụ hoàng ta không còn tin tưởng nữa, sư phụ lập tức từ quan làm phú ông, nhàn hạ đi nghiên cứu trâu gỗ ngựa máy."
Nụ cười trên mặt Lý Tích dần biến mất, thở dài:" Chuyện này thì lão phu tin, y có cái khí phách dám vứt bỏ tất cả, y cũng đủ tự tin không làm quan cũng chẳng ai gì được y, y vẫn sống tốt. Trên đời này thứ thực sự có thể dựa vào vẫn là tài hoa, người có bản lĩnh lớn mới có thể sống thư thái, còn lại đến thế giới này chỉ chịu khổ thôi."
Nghe Lý Tích nói những lời bi thương, Lý Tư lấy ra một tờ giấy từ ống tay áo, còn lấy cả ấn giám của ông ta, thúc giục ông ta mau đóng dấu.
Lý Tích đóng dấu lên tên mình, con dấu đỏ rực in lên chữ đen rất đẹp:" Lão phu lấy hai thành này để làm lá chắn phải không?"
Nói thì nói thế từ đôi mắt sáng của ông ta là đủ thấy ông ta biết hết, tất cả do ông †a tự nguyện.
Chẳng sao, nếu ông ta trẻ chục tuổi mới sợ, giờ thì ông ta đủ già rồi, dù làm cái gì cũng không cần cấm ky, che che đậy đậy.
"Sư phụ bảo Anh công yên tâm, ký hiệp ước với ta chính là ký với Vân thị."
Lý Tích thấy Lý Tư nói nghênh ngang như thế, cười hỏi:" Sư phụ ngươi không sợ vị công chúa hoàng gia ngươi thay đổi, rồi có biến cố gì à?"
Lý Tư tự tin nói:" Sư phụ bảo, ta do sư phụ dạy ra, do mẹ nuôi lớn, nếu ta có vấn đề gì là do lỗi của họ dạy không tốt, nuôi không tốt, sai là ở họ, không phải ở ta."
Lý Tích ngây ra hồi lâu mới nói:" Sư phụ ngươi mà sinh sớm 50 năm sẽ có tên trên anh hùng bảng của trại Ngõa Cương."
"Được rồi, bệ hạ hỏi tới lão phu sẽ nhận, có điều lão phu rất khát vọng thu lợi hàng năm ở huyện Yển Sư đấy."
Lý Tư cười theo, cười rất vui vẻ, cười hở cả lợi, nói:" Tất nhiên rồi, Anh công cứ yên tâm, chữ tín Vân gia ở chuyện này chưa từng có tì vết."
"Chuyện này đún là thật!" Lý Tích vuốt râu:" Giới thiệu với công chúa một người, bên Thổ Cốc Hồn có một người tên Trương Giản Chi, chuyên cung cấp trâu cừu Vân gia, nhưng giờ bên đó chẳng còn mấy trâu cừu nữa, công chúa nên đưa hắn về làm trưởng sử"
"Người này có tài mà không gặp thời, tuy vậy hắn không phải kẻ dễ sai khiến, có hàng phục được hay không phải xem bản lĩnh của công chúa rồi."
Thời thế tạo anh hùng, Anh công vô địch thiên hạ là chuyện cũ rồi, hiện thời thế với ông ta mà nói là vô cùng bất lợi.
Thổ Cốc Hồn đã bị Từ Kính Nghiệp và Trương Giản Chỉ biến thành nơi chó ăn đá gà ăn sỏi, ngay cả Kim Thành công chúa và Kim Minh công chúa mà năm xưa Đại Đường gả đi cũng không ngừng cầu xin hoàng đế cho mình về Trường An sinh sống.
Lý Trị chẳng buồn để ý, hai nàng công chúa của hắn giặt y phục ở Dịch Đình cung bao năm hắn chẳng hỏi tới, nghĩ gì hắn lại để ý hai công chúa gả đi.
Thổ Cốc Hồn cũng chẳng còn là chốn lập thân cho Từ Kính Nghiệp và Trương Giản Chi nữa, hoàng đế có ý kiến lập quận Hà Nguyên, đang thu gom lưu dân Thổ cốc Hồn, một khi va chạm gì ở quận Hà Nguyên, chọc giận hoàng đế thì không còn đường sống.
Lý Tích kiến nghị Lý Tư rút Trương Gian Chỉ về, là giành cho Từ Kính Nghiệp chút không gian tôn tại, từ từ an bài.
Chuyến đầu tư của Lý Tích vào Từ Kính Nghiệp đã thất bại, cả phủ gần như khoét rống tiếp viện cho hắn mà thu lợi chẳng là bao, may mà lấy chuyện đông trùng hạ thảo che đậy một ít, nhưng mà làm uy vọng của Anh công cũng tổn thất không ít.
Khi hoàng đế lợi dụng danh nghĩa ông ta để hạ bệ Lý Nghĩa Phù xưa nay được hoàng đế, hoàng hậu sủng tín, ông ta lập tức dâng tấu xin làm trưởng sử hành quân cho Vân Sơ.
Trở thành tư không, được người ta bái lạy như Quan công với ông ta mà nói chẳng có lợi ích gì, không nắm quyền trong tay thì chẳng là cái gì.
Dính dáng tới cô công chúa này cũng chẳng phải lựa chọn của Lý Tích, nhưng thời thế là vậy, tên khốn kiếp Vân Sơ đứng sau bày mưu tính kế, nhưng không muốn mang tiếng lòng dạ bất chính, cần ông ta gánh tội thay.
Chuyện nay khiến ông ta gánh chút tai tiếng, song đổi lấy lợi ích xứng đáng.
Bởi thế khi Thụy Xuân bắt đầu điều tra mật điệp giám sát Lý Tư, một bản tấu hết sức tỷ mỉ đặt lên bàn của Lý Trị.
Trên đó ghi rõ ràng Lý Tích chiếm hai thành cổ phần, Lý Tư hai thành, Vân Cẩn hai thành, Ôn Hoan hai thành, Địch Quang Tự cũng hai thành. Chi tiết hơn nữa, Lý Tư thay mặt Vân Cẩn, Ôn Hoan, Địch Quang Tự nắm cổ phần, có tiếng nói tuyệt đối, Lý Tích có quyền kiến nghị và giám sát. Lý Tư phái một tổng quản, Lý Tích phái ra hai trướng phòng.
"Vân Sơ đã mua chuộc Anh công..." Vũ Mị chưa dứt lời đã thấy không ổn rồi, nên chỉ nói một nửa:
Lý Trị cười khà khà:" Nàng nên nói khuê nữ nàng mua chuộc Anh công mới đúng, giám sát nói rất rõ ràng, khuê nữ nàng còn lấy trộm trà quý của Vân Sơ đem lấy lòng Anh công, cầu xin ông ấy bày mưu tính kế cho nó. Còn nữa, nàng nghĩ Anh công là người có thể mua chuộc được hay sao?"
Vũ Mị thất vọng:" Anh công già rồi, không còn cái dũng năm xưa nữa."
Lý Trị giơ bản tấu lên:" Há không phải là biểu hiện giờ còn chưa cam lòng sao?"
Vũ Mị ánh mắt muốn tóe ra lửa, mỗi lần nàng cho rằng nắm được thóp Vân Sơ, y lại giãy mất:" Vì sao bệ hạ còn cao hứng như thế."
"Khuê nữ của nàng khá lắm, tuy không tính là thông minh, nhưng biết dùng người, thế là đủ." Lý Trị cười vui vẻ:" Giờ trẫm chỉ muốn nhanh chóng xác lập vị trí đại phụ đời hai của Vân thị thôi."
"Hoàng hậu, đây là lỗi của nàng, năm xưa nàng tìm một nữ tử địa vị cao trong hoàng tộc gả cho Vân Sơ thì đâu mất công thế này. Lỡ mất một đời rồi."