Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1158 - Q5 - Chương 175: Nặng Không Được, Nhẹ Không Xong.

Q5 - Chương 175: Nặng không được, nhẹ không xong. Q5 - Chương 175: Nặng không được, nhẹ không xong.Q5 - Chương 175: Nặng không được, nhẹ không xong.

Vũ Mị quen với chuyện bị Lý Trị trách móc rồi, một tháng thế nào cũng có vài lần.

"Hoàng hậu, sao không nói sớm."

"Hoàng hậu, nàng làm việc này không tốt, mất thể diện hoàng gia."

"Hoàng hậu, sau này không được như thế."

Toàn là lời trách móc vô lý, lần này cũng không phải ngoại lệ, Vân Sơ năm xưa mà đáng để hoàng gia bỏ một nữ tử để chiêu lãm à?

Danh dự nữ tử Lý thị đã chẳng ra gì, nếu hạng vô danh tiểu tốt cũng gả thì càng tệ hơn, vốn liếng gì đấu lại với nữ tử ngũ tính thất vọng.

Huống hồ khi đó nàng còn chưa phải là hoàng hậu.

Đương nhiên thực ra chưa phải là muộn, chỉ cần hạ chỉ Ngu Tu Dung tự sát, rồi giết mấy đứa con Ngu Tu Dung sinh ra, Vân Sơ 28 tuổi lần nữa làm tân lang vẫn phù hợp.

Song làm thế khả năng chẳng lung lạc được Vân Sơ, bị y cho mồi lửa thiêu rụi Trường An, Lạc Dương cũng không chừng.

Cho tới bây giờ Vân Sơ chỉ có một nữ nhân, từ tin tức bách ky tỉ truyền về, thậm chí một đại nha hoàn thông phòng cũng không có, có thể thấy người ta thực sự là phu thê tình thâm.

"Nếu tính cách Vân Sơ không cương liệt như thế thì tốt biết mấy." Vũ Mị than:

Thần tử khác ít nhiều cố tình để lộ vài sơ hở cho hoàng đế nắm thóp rồi mới tin dùng, Vân Sơ chẳng lẽ không hiểu đạo lý ấy sao, y thừa biết nhưng y kiêu ngạo không làm. Ở mặt này mà nói y đúng là tên Nhị Bách Ngũ, khiến Vũ Mị đối phó với Vân Sơ rất vướng víu, nếu nàng mạnh tay tên đó dám trở mặt, nếu không dồn hết sức lại chẳng đủ gãi ngứa cho y.

Thế nên kết quả tới giờ chẳng làm gì được.

Lý Trị há không phải cũng vướng víu như thế? Lấy quyền ra dụ thì y chẳng hứng thú, lấy lợi ra dụ y không tham, cả nữ sắc cũng lay động được, hắn ôm bụng ngồi trên giường gấm cũng có chút bực bội:" Tên này ở chuyện nam nữ như thánh nhân vậy."

Vũ Mị phì cười:" Bệ hạ có biết y từng trêu ghẹo tiểu thiếp của Bùi Hành Kiệm, từng đùa giỡn Kim Nhu Như, trước mặt bao người hôn một nữ tử thanh lâu. Có thể thấy y cũng háo sắc như bao nam nhân thôi, chẳng qua tâm mắt quá cao mà không làm chuyện cẩu thả."

Lý Trị xua tay, không muốn nói tới cái tên làm người ta đau đầu ấy:" Dù sao chuyện ở huyện Yển Sư đã đâu vào đó rồi, bước tiếp theo tới Trịnh Châu, lần này nàng để ai xuất mã?"

"Chu Hưng!"

"Chu Hưng à?” Cái tên này khá lạ tai với Lý Trị:" Ngươi này có tài cán gì?"

"Người này tinh thông luật pháp, am hiểu đạo hình ngục, xử trí phạm nhân không kẻ nào không thú tội. Quan trọng nhất, người này từng làm lại viên ở huyện Vạn Niên hai năm, sau vì làm việc tàn khốc, bị Vân Sơ phế truất."

Lý Trị khẽ ồ một tiếng:" Có phải hắn rất hận Vân Sơ không?"

Vũ Mị lắc đầu:" Không ạ, ngược lại, người này tán thưởng Vân Sơ hết lời, chỉ là nói y lòng dạ phụ nhân, không làm được việc lớn."

Lý Trị cười to, tựa hồ rất tâm đắc với lời đánh giá đó:" Vân Sơ mà có dã tâm thì y sớm làm hộ bộ thượng thư hay thiếu phủ giám giám chính rồi."

"Nếu nàng đánh gia cao hắn như thế vậy thì dùng đi, song trẫm vừa vỗ về lòng người ở Trịnh Châu, hắn phải làm cho tốt, đừng để thanh danh của trẫm ảnh hưởng."

"Đợi xong việc ở Trịnh Châu thì giết hắn."

Vũ Mị vội nói:" Bệ hạ, hắn mà làm việc ắt nghiêm ngặt theo luật pháp, chính đại mà đường hoàng, không có cớ giết hắn, nên để lại, còn có tác dụng lớn."

"Ngược lại, Lý Tích cần bệ hạ ra mặt cảnh cáo một phen, nếu không ông ta cùng An Định chiếm cứ Yển Sư, chưa chắc chịu tiến quân Trịnh Châu."

Lý Trị phe phẩy báo cáo trong tay:" Bản khế ước này chưa đầy đủ, thiếu mất thiếu phủ giám trong đó, phái một người nói với An Định, năm người chúng chiếm một thành là đủ, nhiều hơn là phạm ky húy."

Vũ Mi giật mình, bất kể tỏ ra lạnh lùng hay xa cách, sâu trong lòng nàng luôn nợ đứa con này:" An Định không phải đứa chịu thua thiệt mà không nói gì..."

Lý Trị cắt lời Vũ Mị, nói thẳng:" Trẫm an bài cho nó một hôn sự tốt, thứ tử của Nhâm Nhã Tương có chút tài danh, có thể làm phò mã."

"Thân là công chúa hoàng gia, không chịu ra sức cho hoàng gia lại muốn ngồi không hưởng lợi à? Thiên hạ đâu ra chuyện dễ dàng thế?"

"Huống hồ nếu để nó thấy chuyện quá thuận lợi, nó ngày càng tham lam, đến lúc không thỏa mãn được thì hỏng."

Vũ Mị còn nói được gì đây, thở dài:" Bệ hạ anh minh."

Lý Trị vừa đứng dậy, con gấu cũng bò dậy theo:" Mai chúng ta di giá Biện Châu, nơi đó có nhiều việc cần chúng ta xử lý."

Khi Vũ Mị rời hậu điện thì bầu trời Trịnh Châu trong mà rét, tuy không có gió, nàng vẫn giết chặt áo choàng. Cung nga xách lò ấm vội tới gần, nhưng bị Vũ Mi đẩy ra, khói từ lò ấm càng khiến nàng thêm bực bội.

Từ xa thấy Lý Hoằng đi tới, nàng chẳng muốn gặp, đi thẳng về hậu cung.

Lý Hoằng thấy mẫu thân tránh mình dừng lại một chút, chuẩn bị cầu kiến phụ hoàng, nhưng bị Thụy Xuân từ chối.

"Mai di giá Biện Châu?”

Nghe Thụy Xuân nói nguyên do hoàng đế cần nghỉ ngơi sớm, Lý Hoằng có chút kinh ngạc.

Vội vàng quay trở lại nơi ở của mình, Lý Hoằng đi tìm Hứa Kính Tông:" Thái phó, phụ hoàng và mẫu hậu đều không muốn gặp ta, vậy là sao?"

Hứa Kính Tông bây giờ cũng nửa thức nửa ngủ, ai không biết còn nghĩ ông ta chết queo rồi, nhưng lão già này cứ luôn làm người ta phải thất vọng, vì ông ta luôn mở mắt ra:" Vậy điện hạ thu dọn hành lý theo cho kịp bệ hạ, đừng để bị rớt lại."

Lý Hoằng đi qua đi lại:" Yển Sư đã loạn, cả Lý Kính Huyền và An Định đều tới đó, vì sao ta lại bị gạt ra ngoài? Chỗ sư phụ ta cũng không có tin tức gì truyền tới."

"Chuyện này không liên quan tới thái tử, thái tử dứt khoát xen vào chỉ có hại mà không có lợi gì."

"Nhưng ít nhất cũng phải biết là có chuyện gì chứ?"

Hứa Kính Tông thở dài:" Vân Sơ trong lá thư lần trước gửi thái tử đã nói rõ rồi, chỉ là thái tử không để ý mà thôi."

Lý Hoằng nhanh chóng hồi ức lại lá thư của Vân Sơ, sau đó nhận ra ngay:" Hai câu cuối cùng, từ khi nào sư phụ lại đi hỏi thăm sức khỏe của thái phó chứ?"

"Lại còn dùng hai chữ thời tuy ... Thời tuy, thời tuy, nhất thời bình an, nhất thời thuận lợi?"

Hứa Kính Tông gật đầu:" Đúng thế, những lời Vân Sơ không tiện nói hoàn toàn ở trong hai chứ này, nói cách khác, tình hình thái tử hiện giờ rất tốt, không có vấn đề gì."

"Vân Sơ biết thái tử bây giờ đi theo xa giá, bên cạnh toàn cấm quân, thiếu kênh biết thông tin bên ngoài, chuyện này khả năng là do bệ hạ cố tình, không muốn thái tử biết quá nhiều."

"Y lo thái tử vì thông tin bế tắc, nên mới cố tình viết thừa hai chữ này. Nếu để lão thân kết hợp với tình hình ở Yển Sư cùng việc bệ hạ ở lại Trịnh Châu quá lâu có thể đoán, bệ hạ theo dõi tình hình ở Yển Sư."

"Nếu như ... Thần nói là nếu như ... Bệ hạ rời Trịnh Châu, nơi này cũng xuất hiện hỗn loạn, vậy thì ý đồ lợi dụng cơ hội phong thiện Thái Sơn để bố cục Sơn Đông, Hà Bắc của bệ hạ đã rõ."

"Nếu bệ hạ làm vậy thì ra tay phải độc ác, xưa nay thái tử có tiếng nhân đức, nếu biết chuyện rồi khuyên gián, khiến bệ hạ bất mãn, chẳng thà không biết gì cho sạch sẽ.

Lý Hoằng nhắm mắt lại suy ngẫm một lúc, thừa nhận Hứa Kính Tông nói không sai:" Xem ra ta ngày càng ngu ngốc rồi."

Hứa Kính Tông khép mắt lại kết thúc câu chuyện:" Không phải thái tử sai, xưa nay Vân Sơ có chuyện gì luôn nói thẳng với thái tử, đây là lần đầu tiên dùng ẩn dụ, cho nên thái tử không quen mà thôi. Nên y mới viết thêm lời hỏi thăm lão thần."

"Thái tử sớm đi ngủ đi, Vân Sơ đã phải cẩn thận như thế, chứng tỏ tình hình bên ngoài rất tệ."

Lý Hoằng tức giận:" Cô là thái tử, sao chỉ có thể đứng im mà nhìn?"

Hứa Kính Tông miễn cưỡng mở một cái mắt ra:" Lúc bệ hạ lười biếng, thái tử có thể làm chút việc, bây giờ bệ hạ đang làm việc, thái tử chỉ có thể lùi ra thôi."

"Thái tử lâu rồi không thân cận thái tử phi, như thế không tốt, không sinh được nam đinh, địa vị thái tử không ổn định đâu."

Ứng dụng Truyện Dịch ebookshop.vn
Bình Luận (0)
Comment