Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1317 - Q6 - Chương 087: Thuận Nước Đẩy Thuyền.

Q6 - Chương 087: Thuận nước đẩy thuyền. Q6 - Chương 087: Thuận nước đẩy thuyền.Q6 - Chương 087: Thuận nước đẩy thuyền.

Mệnh lệnh Vân Sơ ban ra, đội ngũ tức thì dừng lại, từng chiếc xe nối lại với nhau tạo thành hàng dài, phủ binh bắt đầu đốt lửa, dựng lều.

Vị này kháng chỉ không phải lần đầu nữa rồi, Thụy Xuân có mang theo một trăm tỉnh nhuệ của Bách ky ti đấy, nhưng hắn không dám hạ lệnh cưỡng chế.

Hắn tìm được Vân Sơ cũng chẳng dễ dàng gì, chạy hộc tốc tới Thái Sơn tuyên chỉ thì biết Vân Sơ đi rồi, hỏi thì không ai biết y đi đâu, một mặt báo về hoàng đế, một mặt truy đuổi.

Mới đầu nghĩ Vân Sơ sẽ Thái Sơn nam hạ qua Duyện Châu tới Lạc Dương, rồi về Trường An. Không ngờ huy động hết lực lượng Bách ky di dọc đường mà không thấy, mà hoàng đế liên tiếp thúc giục, lần sau gấp hơn lần trước, cho thấy sự tình nghiêm trọng lắm rồi.

Tìm mãi mới phát hiện từ Bình Hình men theo Phì Thành, Bình Âm, vượt Tế Thủy vào Hà Bắc Đạo, hướng tới Bác Châu hoặc Ngụy Châu. Thụy Xuân đi ngày đi đêm chặn đường được, nhìn tuyến đường đi không biết Vân Sơ hướng tới nơi nào, nhưng rõ ràng chẳng có ý về Trường An.

Đợi khi Vân Sơ vào lều, đun nước pha trà, Thụy Xuân hết cách lấy trong người ra một phong thư, nói nhỏ:" Bệ hạ ngự bút."

Vân Sơ mở phong thư ra, trên đó chỉ có mấy chữ rất lớn - ngươi còn muốn trẫm làm thế nào?

Không có con dấu, không có thêm bất kỳ thứ gì khác, Vân Sơ nhận ra bút tích của Lý Trị, cũng nhận ra sự tuyệt vọng trong dòng chữ đó.

Vân Sơ cười khẽ, ném luôn tờ giấy vào lửa trước mặt Thụy Xuân.

"Ngươi về nói với Thượng Quan Nghị, lần này Trường An loạn, từ trung thư tỉnh tới tả hữu đài, tới môn hạ tỉnh, bọn họ đừng tưởng thoát được liên quan."

"Mỗ gia dồn hết tâm huyết tạo ra một Trường An phồn thịnh, đám người thấy lợi mờ mắt bọn chúng lúc nào cũng muốn chiếm đoạt Trường An. Bọn chúng muốn hút máu Trường An, mỗ chấp nhận, dù sao thì cũng dùng vào quốc sự, thuế má ở Trường An, mỗ luôn gửi đúng hạn không hề thiếu, rất nhiều chỉ tiêu trong triều vốn không phải trách nhiệm của Trường An, chúng vẫn đòi Trường An cấp tiền, mỗi gia cũng đồng ý."

"Bọn chúng chưa hài lòng, lại đem đám con cháu người không ra người ngợm không ra ngợm nhét vào Trường An, kẻ tài giỏi hòng tìm hiểu bí mật của Trường An, kẻ vô dụng thì muốn kiếm lấy chính tích hòng thăng tiến mau chóng, loại nào thì mỗ cũng nhận."

"Thế nhưng mỗ gia muốn làm chút chuyện gì, tấu sớ cứ dâng lên là vô số kẻ nhảy ra ngăn cản, cái này không cho, cái kia không cho."

"Giờ xảy ra chuyện rồi, trước kia Trường An có chút sự cố nhỏ, người này tra, kẻ kia xét, bây giờ chuyện lớn như thế, sao chúng rụt đầu hết, tránh như tránh tà?"

"Phàm khi chuyện xảy ra, triều đình có người nhảy vào can thiệp, chuyện ở Trường An có tệ đến thế không? Nhưng kẻ nào kẻ nấy bo bo giữ mình, đứng ngoài nhìn. Nay chuyện ngoài tâm khống chế lại ý đồ dẩy mỗ gia tới chết thay."

" Ngươi về nói với bọn chúng, vì bọn chúng bác Thương luật cương yếu do lão tử đề xuất, không mau chóng dùng hình thức pháp luật đưa quỹ đảm bảo thành cấm ky không được xâm phạm, mới tạo thành cục diện hôm nay.

"Nếu có luật pháp bảo hộ, Ung vương Hiền dám đụng vào tiền trong đó không? Cho hắn ăn tim gấu gan báo cũng không dám."

"Con mẹ nó, trước kia hơi chút là nói ta muốn biến Trường An thành Vân gia đại viện, gió thổi không lọt, hất nước không vào."

"Các ngươi nhét con cháu vào Trường An làm người chết à? Thập lục vệ trú ở Trường An là lợn hết à?"

"Lão tử ngồi nhà xí lâu một chút cũng có ngự sử nghỉ ngờ, đòi đuổi khỏi Trường An."

"Giờ các ngươi sướng rồi nhé, lão tử không làm nữa, lão tử đi làm hòa thượng, đợi làm hòa thượng lâu, lão tử thành cao tăng đại đức để các ngươi phải quỳ bái."

"Giờ lão tử phải tới chùa Đại Vân Hàm Đan tu phật, không rảnh mà về làm huyện lệnh con mẹ gì đó, thành thủ mẹ gì đó, quận công mẹ gì đó."

Thụy Xuân thấy Vân Sơ mang đầu trọc mồm nói tới Phật mà chửi mắng liên hồi, giọng càng lúc càng to, chẳng nể nang gì ai, mặt đỏ bừng bừng vội xen vào:" Công gia, ngài đừng chửi cả bệ hạ đấy, bệ hạ đối đãi với ngài khác thần tử bình thường."

Vân Sơ vẫn chửi:" Con mẹ nó, không phải nể mặt bệ hạ, lão tử thèm vào mà chửi, ngươi đã thấy một cao tăng đại đức lòng phẳng như giếng sâu rồi."

"Vâng, vâng!" Thụy Xuân toát mồ hôi, vị này ghê gớm quá rồi, giờ đến được ngài chửi còn là vinh dự nữa, cẩn thận hỏi:" Vậy phía bệ hạ phải trả lời ra sao?"

Vân Sơ tức giận phất tay:" Bệ hạ đã nói thế rồi, ta còn có thể làm thế nào?"

Thụy Xuân khẩn cầu:" Nô tài trên đường đi tìm công gia liên tục nhận thêm ba chỉ dụ của bệ hạ rồi, còn đem tọa ky bạch ngọc sư tử ban cho công gia, công gia mau mau về Trường An đi."

Vân Sơ hừ một tiếng, đợi tới khi cơn giận có vẻ nguôi phần nào mới nói:" Ngươi về bẩm báo với bệ hạ, chuyện xảy ra ở Trường An, nhưng giải quyết không phải ở Trường An”

Thụy Xuân mừng rỡ:" Ở đâu ạ?"

" Không phải nói rồi sao?"

"Hàm Đan ạ?”

Vân Sơ không trả lời hắn, tự nói:" Ôn Nhu cũng không về mà bắc thượng, vượt Hoàng Hà, cuối cùng qua U Châu tới Ngư Dương. Địch Nhân Kiệt thì nam hạ tới Từ Châu."

Trong đầu Thụy Xuân hiện ra một tấm bản đồ, ba nơi Hàm Đan, Ngư Dương, Từ Châu tạo thành hình tam giác, trong đó Ngư Dương cao nhất, Hàm Đan bên trái, Từ Châu ở cực nam, đây là ba thông đô đại ấp xa nhất mà thương đội xuất phát từ Trường An tới được.

"Thì ra công gia sớm có kế hoạch rồi."

Vân Sơ thở dài:" Mỗi năm kết thúc hội triển lãm mùa thu, thương đội phía đông sẽ mang hàng hóa rời Trường An, xử lý hết hàng hóa xong lại mua hàng hóa, tới tham gia hội triển làm mùa xuân bán cho thương cổ tới từ phía tây mang đi Tây Vực."

"Việc ba người bọn ta cần làm là thuyết phục thương đội phía đông tiếp tục mang hàng tới Trường An, hơn nữa năm nay mang trước hạn."

"Trường An không có hàng hóa tiến vào thì không là gì cả, có bao nhiêu tiền cũng là vô nghĩa, thương mại quan trọng là ở qua lại, hiểu chưa?"

Thụy Xuân không hiểu lắm, nhưng đủ biết Vân Sơ đang dốc lòng cứu vãn tình thế, xúc động:" Thì ra công gia biết Trường An xảy ra chuyện đã không còn lòng dạ nào tu Phật nữa.”

Vân Sơ rơm rớm nước mắt, nghẹn ngào nói:" Trường An là tâm huyết bao năm của mỗ, ngươi nghĩ lòng ta là sắt đá sao? Dù không có sắc lệnh từ triều đình, không có thủ bút từ bệ hạ, ta cũng sẽ làm hết khả năng ngăn cơn sóng dữ này."

Thụy Xuân quỳ xuống bái lạy, lúc lâu sau mới hỏi:" Không biết công gia nắm chắc mấy phần?"

Vân Sơ ngẩng đầu nhìn trời cao:" Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, cho dù là không cách nào vãn hồi, mỗ gia cũng dùng bản thân làm cục đá lấp vào cái động không đáy đó."

Lúc này Vân Sơ mặc tăng bào đơn giản, Thụy Xuân thấy còn uy vũ hơn bất kỳ chiến giáp nào, chắp tay niệm Phật hiệu:" A di đà phật, công gia ở Hàm Đan cần gì, bách ky tỉ từ trên xuống dưới đều nghe sai bảo."

Vân Sơ nhìn đồng bài Thụy Xuân hai tay dâng lên, lạnh nhạt nói:" Đừng tự chuốc phiền toái vào người, sư phụ ngươi chết thế nào, ngươi rõ hơn ai hết."

Thụy Xuân kiên định nói:" Sư phụ nô tài chết trong tay nô tài, điều này không có gì để nói."

Vân Sơ võ vai Thụy Xuân:" Vậy giúp ta lấy quyên chỉ huy một nghìn sáu trăm phủ binh này, vậy là ta cảm kích lắm rồi."

"Công gia yên tâm, nô tài sẽ tấu lên, xin một nghìn sáu trăm phủ binh này làm hộ vệ cho công gia, tới tận khi họ đưa công gia an toàn trở về Trường An mới giải tán."
Bình Luận (0)
Comment