Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1316 - Q6 - Chương 086: Cái Giá Của Niềm Tỉn.

Q6 - Chương 086: Cái giá của niềm tỉn. Q6 - Chương 086: Cái giá của niềm tỉn.Q6 - Chương 086: Cái giá của niềm tỉn.

Gần đây tấu chương tới từ Trường An chất đống trên bàn của Lý Trị.

Số tấu chương này Lý Trị không giao cho Vũ Mị xử lý nữa mà đích thân phê duyệt, tình hình ngày một tồi tệ ở Trường An khiến Lý Trị choáng váng, huyết áp dâng lên, cơn đau đầu tái phát làm hắn suýt ngất xỉu. Nhưng hắn vẫn cắn răng kiên trì, xem xem tình hình có thể tệ tới đâu nữa.

Chỉ là khi đọc tin báo của Bách ky ti việc Vân gia bán hết gia sản giải nạn, cả Lý Trị cũng thấy lòng bùi ngùi.

Thuốc sát trùng cũng bán rồi, đối với một gia tộc mà nói, đây là sản nghiệp có thể truyên thừa nhiều đời, là đảm bảo Vân thị hưng vượng. Trước đó Vân gia tuy bán không ít gia sản, nhưng chỉ là thứ râu ria, còn thuốc sát trùng, chăn đệm và Nhà ăn lớn đều giữ lại.

Bây giờ Vân gia bán cả rồi.

Lý Trị biết chăn đệm Vân gia nhẹ và êm hơn nhà khác là nhờ kỹ thuật bật bông, chỉ cần giữ bí kỹ này, bọn họ sẽ có thể kinh doanh đời đời không có đối thủ cạnh tranh, bán ít mà lão cao.

Còn về Nhà ăn lớn, không chỉ là vinh diệu mà còn là con trâu thần mang về lượng tiền lớn cho Vân gia, là căn cơ của gia tộc.

Toàn là những sản nghiệp mà dù mất mạng cũng giữ lấy, cứ thế bị Vân gia bán đi, không chút do dự ném vào cái động không đáy của sở giao dịch.

Đến cả Vũ Mị khi xem những tấu chương này cũng không biết nói sao nữa, dù nàng có cố gắng nghĩ chuyện này theo hướng âm mưu cũng không thuyết phục được bản thân. Vân gia bán đi những thứ này rồi thì chẳng còn gì nữa đâu, luân lạc thành gia tộc tầm thường rồi.

Vân gia hết rồi, mười mấy năm phấn đấu không còn lại gì, vậy mà vẫn không chút do dự ném tiền bạc vào cứu vãn Trường An.

"Tìm chậu hoa đại nghênh xuân mà Vân gia bán đi, trả lại cho Vân Sơ." Lý Trị gập tấu chương lại nói với Vũ Mị một câu, được cung nga hầu hạ đi giày da hươu, áo choàng lông hồ ly, dẫn gấu lớn đi vào màn tuyết lớn bên ngoài.

Vũ Mi khẽ thở dài, cũng gập tấu chương lại, hoàng đế nói tìm chậu hoa nghênh xuân trả lại Vân Sơ đã hiểu chuyện nghiêm trọng tới cỡ nào, đã quyết định buông tay rồi. Ngoài chậu hoa kia, hoàng đế không cứu vãn được gì nữa.

2000 vạn quan tiền, đã vượt qua sức tưởng tượng của tất cả mọi người, đó là số tiền có thể làm rung chuyển xã tắc, trên triều không ai dám nói một lời nào vê chuyện này.

Nên nhớ gần chục năm trước đông chinh Cao Câu Ly chỉ hao tồn số tiền lương gần 300 vạn quan tiền thôi.

Đem so với cả xã tắc, Trường An có là gì.

Triều đình không phải là Vân gia, có thể đem toàn bộ gia tài ném vào động không đáy, Đại Đường có nhiều việc phải làm, có nhiều nơi phái chiếu cố.

"Người đâu, tìm chậu đại nghênh xuân Vân thị đã bán, trả lại cho họ."

Vũ Mị nói trong Tử Vi Điện trống không, có một giọng nói the thé truyền ra, sau đó đại điện rơi vào im lặng.

Bao âm mưu, bao toan tính, bao nghi ngờ, rốt cuộc đổi lấy cái gì? Không tin tưởng ai, đó là tôn chỉ của hoàng gia, cũng là của nàng, để rồi chính vì thiếu đi lòng tin, dẫn tới chuyện không thể vãn hồi này.

Tin tưởng và nghỉ ky, rốt cuộc phải cân bằng thế nào?

Khi mà tất cả mọi người đều đã tuyệt vọng, lòng đã nguội lạnh như gió tuyết đang bao phủ khắp Đại Đường thì Vân Sơ lại ngồi trên nóc xe, khoác lên người tấm da gấu dầy, ngắm nhìn gió tuyết tung bay, thong thả nhấp một ngụm thuốc sát trùng.

Rượu mạnh đi vào bụng, hết sức ấm áp.

Phóng mắt nhìn tới, đó là đội ngũ một nghìn sáu trăm phủ binh, kéo theo đội xe dài hai dặm, đi trên cùng mở đường là quân tư mã Vương Đạo, phát ra tiếng tù và vang dội, ẩn chứa kiêu ngạo vô hạn. Bởi vì đám người chiến bại bọn họ, hiện giờ vận chuyển 50 vạn lượng bạc, bảo vệ một vị công tước đế quốc, rầm rộ tiến về Trường An.

Vân Sơ nhiều lần dâng tấu lên triều đình, muốn cải cách kết cấu kinh tế Trường An, nhưng từ văn võ bá quan tới hoàng đế đều không cho phép, bọn họ thấy Trường An hiện giờ vận hành rất tốt, không cần thay đổi gì hết. Thậm chí Lý Trị còn hạ chỉ mắng y bớt suy nghĩ linh tinh, tập trung làm tốt chuyện trước mắt.

Thực ra thì Vân Sơ hiểu suy nghĩ của họ.

Jose Mourinho từng nói một câu, đội bóng chiến thắng sẽ không thay đổi chiến thuật tới khi gặp phải thất bại.

Câu nói này thậm chí có thể dùng vào tầng cấp quyết sách chính trị.

Trước khi Thủy hoàng đế xuất hiện, mảnh đất này căn bản không biết tới quận huyện.

Trước khi Triều Thác xuất hiện, các quân chủ không ngờ tới có thủ đoạn phân quyền như Thôi ân lệnh.

Mấy năm trước khi đại đội huân quý rời Lạc Dương, ai có thể ngờ địa chủ lớn nhất Đại Đường là Lý Trị lại chấp hành chính sách đánh thổ hào chia ruộng đất.

Mỗi lần thay đổi đều đổ máu.

Ngươi chẳng thể mong một chế độ vận hành nhiều năm, đến khi gặp phải chướng ngại, cần phải thay đổi, thế là nội bộ đồng lòng nhất trí thay đổi sang chế độ bọn họ chưa từng làm.

Thế giới không ôn nhu như thế.

Trước kia khi toàn bộ hệ thống thương nghiệp của Trường An bị huân quý thế gia thao túng, Vân Sơ đưa ra vô số biện pháp hạn chế sự thao túng này, trong đó có lập nên phương thức treo biển giao dịch.

Khi đó Vân Sơ chưa đủ cường đại, lập nên quỹ đảm bảo, y phải để sáu thương cổ lớn nhất Trường An tham gia, dù biết đứng sau chính là thế lực huân quý. Qua đó thành lập sở giao dịch, đưa toàn bộ giao dịch đi vào chính quy hệ thống, có quy củ phép tắc, không còn là kiểu giao dịch song phương mà đại thương cổ, huân quý luôn nắm ưu thế nữa.

Có thể nói sở giao dịch đã mua bán diễn ra thuận lợi công bằng hơn, tạo nên sự hưng thịnh của Trường An.

Nhưng quỹ đảm bảo này không có bất kỳ pháp luật, chính sách nào bảo hộ, nó duy trì hoàn toàn dựa vào sức ảnh hưởng và sự tin tưởng của đại thương cổ kia với Vân Sơ, cũng như lệ thuộc vào cả toan tính của họ.

Bởi thế nó không khác gì một quả bom nổ chậm, có thể hủy diệt cả Vân gia.

Vân Sơ không để chuyện này xảy ra, y có thể dốc sức vì sự hưng thịnh của Đại Đường, nhưng y không học Phương Hiếu Nhụ thời Minh, đưa cả gia tộc cùng bằng hữu lên đoạn đầu đài.

Đại Đường chưa từng tru di cửu tộc, đó là vì sao, vì triều đình quá cường đại, thường tru di tam tộc là đủ rồi, nhưng khi cần, đừng nói là diệt cửu tộc, thập tộc, mà diệt sạch một vùng không phải là không thể.

Vân Sơ là người làm việc tốt nhưng chú trọng phương pháp.

Trường An trải qua mười mấy năm phát triển thịnh vượng sớm thành miếng thịt mỡ thơm ngon, chỉ cần là người tự cho mình có thế lực ở Đại Đường thì không ai không muốn ngoạm một miếng. Bao năm qua vô số âm mưu quỷ kế nhắm vào Trường An, dù bọn họ được hưởng lợi rất nhiều từ Trường An, bọn họ vẫn không thấy đủ.

Giờ thì hay rồi, sở giao dịch sụp đổ rồi, hậu quả đáng sợ ai cũng thấy rồi, đã tới lúc lập nên một quỹ đảm bảo mà không ai dám đụng chạm vào.

Thụy Xuân đuổi kịp Vân Sơ khi y chuẩn bị vượt Tế Thủy.

Vân Sơ nhận được một mệnh lệnh, lệnh cho y nhanh chóng về Trường An, đảm nhiệm chức huyện lệnh Vạn Niên, nếu còn dám vô cớ rời nhiệm sẽ nghiêm trừng.

Vân Sơ xem sắc lệnh, thấy do trung thư tỉnh phát ra, có ký tên của tả hữu lưỡng đài, lại còn có dấu của môn hạ tỉnh, đây là chiếu lệnh cực kỳ chính quy, thuộc loại chiếu lệnh không cho phép ngươi có chút đường kháng cự nào, nếu không chém cả nhà còn nhẹ. Xem xong Vân Sơ ném qua bên, quát lớn:" Dừng lại, cắm trại, lão tử mệt rồi, không đi nữa."
Bình Luận (0)
Comment