Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1315 - Q6 - Chương 085: Vô Lại Ắt Vô Địch.

Q6 - Chương 085: Vô lại ắt vô địch. Q6 - Chương 085: Vô lại ắt vô địch.Q6 - Chương 085: Vô lại ắt vô địch.

Lý Tư bê một cái khay son vào, đặt lên cái bàn thấp do Vân Cẩn bê tới.

Ngu Tu Dung nói:" Còn chưa ăn cơm phải không, ăn đi còn có sức làm việc."

Lý Hoằng nhìn muội muội xưa nay thích dùng đầu mình làm chỗ triển lãm trang sức quý giá, giờ chỉ còn một bông hoa lụa lớn, không có gì khác, mà bông hoa lụa này quá lớn, khiến đầu Lý Tư cũng có cảm giác to hơn bình thường.

"Không phải là trước kia muội ghét nhất là cài hoa à?" Lý Hoằng cố gắng để giọng nói của mình nghe bình thường một chút:

Lý Tư nắm nhúm tóc ngắn trên đầu:" Tóc ngắn quá, không mang được trang sức, cũng không thích."

Lý Hoằng hừ một tiếng:" Nói dối cũng không biết, bán đi đâu rồi?"

"Đức Thắng Long, bán được tám thành tiền, tên chưởng quầy nói thế là ưu đãi muội rồi."

Vừa nghe thế lửa giận xộc thẳng từ dưới chân Lý Hoằng lên tận đỉnh đầu.

Đức Thắng Long là sản nghiệp của ai? Lỗ quốc công Trình Giải Kim.

Năm xưa sư phụ vì giải quyết vấn đề áo mặc cho bách tính phường Tấn Xương mà tìm chưởng quầy Đức Thắng Long, thuê ba chữ Đức Thắng Long lên lưng áo tới ba năm.

Dù mười mấy năm trôi qua, nay thi thoảng vẫn thấy người dân phường Tấn Xương mặc áo có ba chữ này.

"Một đám gian thương!" Bốn chữ này gần như rít lên từ kẽ răng Lý Hoằng, chuyện này đã chạm tới giới hạn chịu đựng của hắn:

"Thái tử, đây là chuyện thuận mua vừa bán..."

Ngu Tu Dung còn chưa nói hết thì Lý Hoằng đã đứng phắt dậy đi mất rồi, hắn thấy hôm nay mà mình không đập nát cái Đức Thắng Long kia thì cơn giận trong lòng không cách nào nguôi ngoai được. Cho dù Hứa Kính Tông đã dặn hắn, đừng can thiệp vào chuyện ở Trường An, đừng có bất kỳ va chạm gì với những huân quý già chẳng còn sống được mấy năm kia, Lý Hoằng vẫn thấy phải đập nát cái hiệu vàng Đức Thắng Long, phải lấy cây đại nghênh xuân của sư phụ về, nếu không đầu óc hắn không lý trí mà làm việc khác được.

Thái tử Đại Đường mà muốn đập một hiệu vàng thì làm gì có ai ngăn được.

Vì thế đến khi trời tối trong thành Trường An đã không còn cái gọi là hiệu vàng Đức Thắng Long nữa, đừng nói là hiệu vàng, mà cả cái lầu cao cũng chỉ còn lại mỗi cái móng.

Làm xong chuyện này, Lý Hoằng thấy mình cần phải nói chuyện tử tế với Trình Giáo Kim, hỏi xem họ rút tiền trong quỹ đảm bảo, khiến thiên hạ đại loạn là có ý gì?

Trình Giảo Kim ở ngay trước mặt, động tĩnh lớn như thế, cả thành đều biết rồi, ông ta không thể ngồi nhà, lúc này hai tay đút vào ống tay áo, trơ mắt nhìn Lý Hoằng sai Kim ngô vệ rỡ hiệu vàng thuộc về Trình gia không còn lại chút gì.

Thấy thái tử đi tới, Trình Giảo Kim cười nói:" Điện hạ đã hài lòng chưa, nếu chưa hài lòng thì gia trạch của lão thần ở gần đây, rỡ đi một thể cho rồi."

Lý Hoằng khôi phục lại bộ dạng lễ độ, giọng điệu bất thiện:" Trình công chớ trách, cô vương tới đây tới đây chẳng phải vì công vụ gì, mà là thù riêng thôi."

Lão Trình nheo mắt lại, câu trả lời ngang ngược này làm ông ta bất ngờ, song ông ta cũng sớm thành tinh rồi:" Ồ, chuyện này thật mới mẻ, thái tử xưa nay hiền minh, vậy mà lại vì lòng riêng mà phá hiệu vàng nhà lão thần, e không hợp phong cách thái tử."

"Cô vương là người thôi, chẳng làm được thánh hiền, chẳng thể dửng dưng trước vinh nhục, Trình gia ngươi ức hiếp muội tử ta, không có câu trả lời là không xong đâu."

Trình Giảo Kim cười to:" Thời gian trước An Định công chúa tới Đức Thắng Long bán trang sức, đại chưởng quầy tất nhiên không chịu nhận, còn nói nếu công chúa điện hạ thiếu tiền dùng thì Đức Thắng Long có trăm quan, nghìn quan, cứ lấy tiêu là được."

"Công chúa không chịu, nhất định muốn bán trang sức, nói Vân gia không chiếm lợi của người khác. Đại chưởng quầy hết cách, thấy công chúa đúng là cần tiền liền lấy giá tám thành mua lại."

"Cho nên lão thần muốn hỏi điện hạ, Đức Thắng Long sai ở đâu, thần có tội gì?"

Lý Hoằng kỳ thực tích lửa giận suốt cả ngày hôm nay, cho nên tới chuyện Lý Tư làm hắn nhất thời kích động, không ngờ diễn biến thành thế này, không sao đối đáp được, hắn vẫn rống lên:" Ta rỡ đấy, ngươi làm gì được."

Vốn định kích Trình Giảo Kim nổi giận, không ngờ lão già đó quỳ sụp xuống, hai tay đập mặt đất, ngửa đầu lên trời khóc to:" Trời ơi, thái tông hoàng đế hiển linh rồi sao? Thần cứ nghĩ con cháu Lý thị sau này chỉ biết chi hồ giả dã, không ngờ vẫn còn hảo hán..."

Lý Hoàng há hốc mồm, đầu óc nhất thời đoản mạch, không phản ứng được gì.

Khóc lóc một hồi, Trình Giảo Kim nắm lấy tay Lý Hoằng:" Tốt, tốt, tốt, năm xưa lão thần và thái tông hoàng đế đọ sức, bị ông ấy chơi xấu thắng một trận, vậy mà ông ấy còn mắng thần chỉ biết dùng sức trâu."

"Hôm nay rốt cuộc cũng gặp được huyết mạch chân chính của thái tông hoàng đế..."

Lý Hoằng cố gắng vận chuyển đầu óc, thoát ra khỏi chuyển biến quỷ dị này, nhưng bị Trình Giảo Kim nắm tay kéo vài phủ Lô quốc công, mơ mơ hồ hồ đọ sức với Trình Xử Mặc, hình như là thắng, sau đó có nhiều người tới, hò hét nâng chén... ... Sau đó nữa ... Hình như là nói chuyện sở giao dịch ... Sau đó nữa ... Sau đó nữa...

Sáng ngày hôm sau Lý Hoằng từ cơn say bật dậy, nhận ra mình ở Vân gia mới yên tâm phần nào, nhắm mắt nhớ lại chuyện hôm qua, lửa giận bùng lên.

"Không xong, lão tử trúng kế rồi."

Vừa mới bật người dậy thì thấy Lý Tư đang chớp chớp mắt nhìn mình, mắng:" Tùy tiện vào phòng ngủ của nam tử, muội có biết xấu hổ không?"

Lý Tư lắc lư bông hoa lụa cực lớn trên đầu:" Trong mắt muội thì ca ca là huynh trưởng, không phải nam tử ... Có điều huynh giỏi thật đấy, mới sáng sớm Trình gia đã đưa tới 50 vạn quan tiền." "Thái tử ca ca, hôm nay dẫn muội đi tới nhà từng địa chủ tống tiền được không?"

"50 vạn quan nào?" Lý Hoằng hồ nghỉ:

"50 vạn quan của Trình gia, toàn bộ đều bằng vàng, loại đĩnh vàng 20 lượng ấy."

Đầu óc Lý Hoằng vẫn còn quay cuồng trong men rượu, hắn day huyệt thái dương suy nghĩ...

Hôm qua hắn vô lý phá hiệu vàng của Trình gia, có lẽ đám huân quý già cho rằng đây là dấu hiệu hoàng gia vì chuyện sở giao dịch mà trở mặt hoàn toàn với họ ...

Không, không đúng, Lý Hoằng hôm qua bị lão hồ ly Trình Giảo Kim đánh loạn hết kế hoạch trước đó, 50 vạn quan tiền này nói không chừng là củ khoai nóng.

Nghĩ không ra, Lý Hoằng giờ đã hiểu so với đám lão già kia mình thua kém rất xa, muốn đấu âm mưu quỷ kế với đám người đó, hắn còn ăn muối thêm vài chục năm. Không biết năm xưa sư phụ bằng tuổi mình làm sao có thể ứng phó được.

Năm xưa sư phụ...

Nghĩ tới đó Lý Hoằng nhanh chóng mặc y phục Lý Tư mang tới, lấy nước lạnh rửa mặt, nhét một cái quẩy vào miệng, ngửa cổ uống hết bát cháo rồi chạy đi.

Lý Tư đuổi theo:" Huynh đi đâu thế?"

Lý Hoằng vừa nhai quẩy vừa nói:" Đi rỡ hiệu tơ lụa nhà Tô Định Phương."

Lý Tư hưng phấn võ tay:" Hiệu tơ lụa của Tô gia ở chợ Đông, muội nhìn trúng mấy thếp lụa gấm mà không có tiền mua."

"Hôm nay muộn thích gì lấy đó, chúng ta học sư phụ ngang ngược vô lễ một phen, không cần biết chúng có mưu đồ gì, lão tử cứ đập hết là được ..."
Bình Luận (0)
Comment