Q6 - Chương 084: Không phải tại Vân Sơ thì tại ai?
Q6 - Chương 084: Không phải tại Vân Sơ thì tại ai?Q6 - Chương 084: Không phải tại Vân Sơ thì tại ai?
Hứa Thư Nha nhìn thái tử đùng đùng nổi giận bỏ đi thì chỉ biết thở dài dẫn một đám hoạn quan cung nữ chạy vào đại điện, Ung vương Hiền bị đánh tới y phục rách bươm, toàn thân máu me, cành trúc nát bét vứt một bên. Trong lòng Hứa Thư Nha kinh sợ, vội vàng sờ mũi Lý Hiền, phát hiện hơi thở yếu ớt, hoảng hốt sai người khiêng Lý Hiền đã hôn mê tới thái y viện.
Mặt Lý Hiền không bị thương, nhưng trắng như giấy, Hứa Thư Nha hiểu ý thái tử, liền cố tình để mặt Lý Hiền lộ ra ngoài, để người Trường An biết, Ung vương suýt nữa bị thái tử đánh chất.
Hứa Thư Nha biết thái tử làm thế là vì quan tâm tới đệ đệ, nhưng Lý Hiền hôn mê rồi vẫn yếu ớt chửi mắng - Lý Hoằng, ta nhất định không tha cho ngươi.
Tuy bị thái tử trách mắng, Hứa Thư Nha quyết định vẫn dâng tấu lên hoàng đế xin cáo lão, về nhà làm ruộng còn hơn đi theo vị Ung vương ngu xuẩn chỉ được mã ngoài này.
Thơ văn tốt chẳng đại biểu cho một người có mấy trí tuệ.
Chẳng mấy chốc đội ngũ hoạn quan, cung nga hết sức bắt mắt nhanh chóng gây chú ý, chưa kể xung quanh phủ Ung vương lúc này toàn là thám tử do thương hộ phái tới, giám thị khi nào phủ Ung vương lại đưa tiền tới sở giao dịch.
Không ngờ rằng lại thấy Ung vương bị người ta đánh cho toàn thân be bét máu.
Những thương cổ nghe thám tử báo lại đều hiểu ra, thái tử hi vọng chuyện nhắm vào Ung vương tới đây là kết thúc, Ung vương đã bị trừng phạt, nếu tiếp tục nhắm vào hắn tức là đi quá xa.
Lý Hoằng tiếp đó ngựa không ngừng vó tới phường Tấn Xương.
Phường Tấn Xương trước kia lúc nào cũng chật kín người, nay trên đường bóng người thưa thớt, lại nhìn trong tay họ cầm hương, quá nửa là hương khách tới chùa Đại Từ Ân.
Không còn khói bốc lên từ Nhà ăn lớn, không còn mùi thức ăn tỏa ra ngào ngạt, hỏa kế cũng chẳng thấy đâu, chỉ còn đám chim sẻ đứng trên bàn, tìm kiếm vụn thức ăn còn sót lại trong khe.
Gió lạnh lùa qua rừng trúc phát ra tiếng xào xạc làm cảnh tượng thêm hưu quạnh.
Một con gấu khoang đang gặm trúc trong rừng trúc thấy có người tới thì bò ra hai tay chụm lại làm động tác xin thức ăn. Lý Hoằng lấy ra một miếng lương khô ném cho con gấu, con gấu nhặt lên ngậm trong miệng hai tay vẫn vái lạy ... Trước kia cái thứ này vênh vào lắm, dù đi ăn xin cũng ngang nhiên nằm giữa đường, đợi người ta đưa thức ăn tới tận miệng mới ăn.
Nhìn thấy cảnh này, ngay cả bản thân Lý Hoằng cũng muốn nói một câu - Thời cuộc không tốt.
Tới trước đại môn Vân gia thấy quản gia Lưu Nghĩa đã đứng trước cổng đón, Lý Hoằng ném dây cương cho ông ta, sải bước đi vào trong.
Vân gia lúc nào cũng náo nhiệt cả, hiện cũng thế, khắp nơi là bộc phụ, bọn họ được Thôi ma ma chỉ huy, đang bận rộn nhặt hoa bông, cạnh mỗi người đều có một bao to.
Thôi ma ma thấy thái tử tới vội đến thi lễ:" Nô tỳ bái kiến thái tử."
Lý Hoằng chỉ bông đầy sân:" Giữa mùa đông rồi sao vẫn còn làm việc này?"
"Phu nhân muốn mau chóng hoàn thành chăn đệm cho những nhà đã đặt hàng, qua Tết trong nhà không được bán chăn đệm nữa."
"Cứ tiếp tục bán, cô vương xem ai dám ngăn cản."
Thôi ma ma rơm rớm nước mắt:" Vân gia là nhà thành thật tín nghĩa, gia chủ lúc khó khăn nhất còn không tham tiền huynh đệ ở Tây Vực gửi gắm, trong nhà đã bán bí phương chăn đệm, tất nhiên không làm việc trái danh dự."
Nhìn Thôi ma ma nước mắt ngắn dài, tâm tình Lý Hoằng tệ tới cực điểm:" Sư nương đâu rồi?"
Nói xong chẳng đợi Thôi ma ma trả lời, hắn đã đi về phía hậu trạch.
Bước qua hoa sảnh, vốn đã bước được bảy tám bước rồi, hắn lại lùi về, chỉ cái bồn hoa trống không ở bên trái, hỏi Thôi ma ma đi theo:" Cây cối ở đây đâu hét rồi, ta nhớ có chậu Đại nghênh xuân mà.”
Thôi ma ma cúi đầu:" Bán rồi ạ."
Giọng Lý Hoằng cao lên:" Bán à, đó là chậu hoa đích thân sư phụ trồng, còn đặt trên bàn làm việc ở huyện nha, tự tay cắt tỉa, uốn nắn bao năm mới thành hình, vậy mà các ngươi cũng bán à?"
Thôi ma ma lí nhí:" Được những hai mươi quan."
Lý Hoằng hừ một tiếng bước qua nguyệt môn đi vào hậu trạch, quả nhiên như dựa đoán, trước kia hai bên đường là đủ các loại kỳ hoa dị thảo, phồn hoa như gấm, giờ còn đất đá trơ trụi.
Không đợi Lý Hoằng hỏi, Thôi ma ma đã giải thích:" Số hoa ở đây mỗi ngày phải đốt địa long để duy trì, tốn kém quá lớn, cho nên cây nào bán được thì bán, bỏ được thì bỏ rồi ạ."
"Trong nhà còn bán cái gì nữa?" Lý Hoằng thấy tâm tình tệ hại không cách nào hình dung nữa rồi:
"Trừ gia bộc, cái gì được giá là bán cả rồi, nếu không phải trạch viện này cần để ở, phu nhân cũng bán luôn."
Lý Hoằng cảm giác sứ lực bị hút sạch, hai tay buông thống, muốn ngửa mặt hét lớn, lại chẳng có sức mà làm:" Sao tới mức đó..."
"Phu nhân nói, gia chủ mấy chục năm sống trên đời không phụ một ai, lần này phụ người là vì bất đắc dĩ. Cho dù có bán hết gia sản cũng không bù được vào khoản thiếu hụt, ít nhất Vân gia không dám ăn miếng cơm phú quý nữa."
Hai người đang nói chuyện thì Ngu Tu Dung từ trong phòng đi ra, mỉm cười nói với Lý Hoằng:" Thái tử tới rồi vào phòng đi cho ấm."
Lý Hoằng nhìn sư nương mặc bộ váy vải nhạt màu không mới không cũ, trên đầu buộc khăn tay vải, tay cũng đang cầm một cục bông. Nhất thời thấy mũi như bị tắc nghẹn, muốn nói mà không nói được.
Hắn cứ vậy theo Ngu Tu Dung đi vào đại sảnh. Đại sảnh hậu trạch không khác gì tiền viện, ai nấy bận bịu chọn bông.
Thái tử đi vào, các bộc phụ đều thi lễ ra ngoài, cả Vân Cẩm cũng vậy, tuy nó thi lễ với Lý Hoằng rất tiêu chuẩn, nhưng ánh mắt tỏ rõ sự xa lạ.
"Đừng để ý, đứa bé đó lòng dạ hẹp hòi." Ngu Tu Dung nhìn Lý Hoằng một lượt:" Lại cao lên một chút, sắp bằng sư phụ thái tử rồi."
Lý Hoằng thả người ngồi bịch xuống bồ đoàn:" Sư nương, sao phải tới mức này?"
Ngu Tu Dung nghiêm mặt nói:" Sư phụ ngươi có dạy ngươi chữ tín làm gốc không?"
Lý Hoằng thi lễ:" Có dạy."
Sắc mặt Ngu Tu Dung rất bình thản, không vì trong nhà khó khăn mà sa sút:" Nếu đã thế, sao ngươi còn hỏi?"
"Chuyện này đâu phải lỗi của sư phụ?"
"Không phải thật à? Sở giao dịch do chính sư phụ ngươi lập nên, căn cơ dựa vào chữ tín, cả đống tiền để trong kho, chẳng có gì đảm bảo, chữ tín không còn sụp đổ là đương nhiên." Ngu Tu Dung thở dài:" Người đời nói đó là lỗi của Ung vương, nhưng ta thấy dù không có Ung vương thì có Thục vương, Ngô vương, Triệu vương, thậm chí rất có thể là thái tử ngươi chọc thủng trời."
"Ung vương chẳng qua là người không may thôi."
"Sư phụ ngươi làm việc không chu toàn, hại thương cổ toàn thiên hạ, đó là lỗi của chàng. Ta chỉ là phụ nhân vô dụng, không vá được lỗ thủng lớn như thế, chỉ đành dốc hết sức bù đắp chút nào hay chút đó. Dù vậy nghĩ tới những người bị sư phụ ngươi hại cho nhà cửa tan tành, ta cũng không ngủ nổi."
"Vậy mà ngươi còn nói là không phải lỗi của sư phụ ngươi, ta hỏi ngươi, không phải lỗi của chàng thì là lỗi của ai?"
Lý Hoằng không trả lời được, nghe Ngu Tu Dung nói, hắn nghiến răng ken két, hận không thể đi tìm Lý Hiền, dùng đôi tay này bóp chết.