Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1313 - Q6 - Chương 083: Làm Người Nghèo Chẳng Vui.

Q6 - Chương 083: Làm người nghèo chẳng vui. Q6 - Chương 083: Làm người nghèo chẳng vui.Q6 - Chương 083: Làm người nghèo chẳng vui.

"2000 vạn?" Lý Hoằng nghe con số đó giật mình, tay chạm vào bếp lò, suýt nữa bị bỏng, vẫy tay vài cái thảng thốt kêu lên:" Ngươi đùa à, trên đời này làm gì có ai lấy ra được 2000 vạn?”

2000 vạn à? Cả đời Lý Hoằng còn chưa từng nghe thấy số tiền lớn như thế, đây là số tiền không chỉ có thể làm Trường An sụp đổ mà thậm chí có thể khiến Đại Đường sụp đổ.

"Đó là lý do đám người bọn tiểu nhân chỉ biết ngồi đây nhìn đại công tử bán phối phương thuốc sát trùng, bán bí thương làm chăn đệm, bán Nhà ăn lớn, bán đi trang tử ngoài thành, bán cả đất phong ... Phải trơ mắt nhìn trang sức trên đầu phu nhân từ ngọc biến thành đồng, từ đồng biến thành cành gai ..." Nhị chưởng quây Hoắc Thành là người nóng tính cũng là người giàu cảm xúc, nói tới đó không nhịn được ôm mặt khóc:

Chưởng quầy Lão Lương đấm ngực:" Bất kể bao nhiêu tiền ném vào, đều như động không đáy, bất kể sản nghiệp tốt đến mấy của Vân gia ném vào, chẳng có chút động tĩnh nào."

"Phu nhân còn nói, trong nhà có miệng ăn, tốt hơn những thương cổ bất hạnh kia."

Cũng có người đứng dậy mắt trợn tròn, như đang cố gắng kiềm chế phẫn nộ:" Điện hạ, thu nhập của sở giao dịch đều chuyển thành thuế đưa lên triều đình, Vân gia không thu lợi một đồng từ đó, chuyện này triều đình vốn không thể đứng ngoài ..."

"Đúng thế, triều đình không thể chỉ biết thu tiền, đến khi gặp chuyện lại không làm gì"

"Huống hồ chuyện lần này do Ung vương gây ra, Vân gia không liên quan gì hết, không có lý do gì để Vân gia ném cả gia sản vào đó ..."

Thấy đám đông có chiều hướng mất kiểm soát, mấy thân vệ của Lý Hoằng đặt tay lên chuôi đao, phía bên kia Tằng Phúc nhảy ra giang tay ngăn cản các chưởng quầy khác, song nói với Lý Hoằng:" Xin nhờ điện hạ khuyên phu nhân và đại công tử, chuyện này không liên quan tới Vân gia, đừng ném tiền vào cái động không đáy đó nữa..."

Lý Hoằng nghe tiếng khóc tiếng chửi mắng lòng hắn lạnh toát, chuyện tệ hơn hắn nghĩ rất nhiều.

Đúng lúc này một thiếu niên đội mũ rất dày đi vào, gọi Tằng Phúc:" Đại chưởng quầy, ta mang tiền tới đây."

Nói tới đó nhìn thấy Lý Hoằng, vui mừng ôm lấy cánh tay hắn:" Đại sư huynh tới rồi."

Lý Hoằng trước kia không quá thân thiết với Ôn Hoan, lần này nó nhiệt tình như vậy làm hắn bất ngờ:" Mang tiền gì tới thế, sao phải mang tiền tới?"

Ôn Hoan buồn bã nói:" A nương đệ vét hết tiền bạc trong nhà, chỉ thiếu mỗi lật đất lên bán mới kiếm được tám vạn quan, tuy ít, nhưng cũng ứng phó được với vài khách thương."

Lý Hoằng nghe mà chua xót trong lòng, ngửa đầu lên không ngăn nước mắt chảy ra, hắn thấy rồi, quý công tử Ôn Hoan xưa nay ăn mặc rất cầu kỳ, vậy mà giờ mặc một cái áo bông dày màu xám, chân đi đôi giày bông to như móng lừa, nào còn chút dáng vẻ quý công tử nào, trông như tiểu tử nông gia.

"Đâu cần tới mức đó ...' Lý Hoằng gian nan nói:

Ôn Hoan quệt nước mắt:" Mẹ đệ nói, không muốn Trường An cứ thế mà đi xuống, bệ hạ có thể rời đô tới Lạc Dương, nhưng bọn đệ là người sinh ra ở Trường An, có chết cũng phải giữ lấy Trường An."

Đám chưởng quầy vì lời này xúc động không thôi.

Gân xanh trên trán Lý Hoằng nổi lên, tay siết chặt, đột nhiên rống lớn:" Lý Hiền, lão tử lột da ngươi..."

Nói rồi chạy xuống lầu, chẳng mấy chốc có tiếng vó ngựa rầm rập đi xa, Tằng Phúc cũng bảo những chưởng quầy khác đi làm việc.

Mọi người thi lễ với Ôn Hoan rồi xuống lầu, Ôn Hoan đi tới bên cửa sổ nhìn theo bóng Lý Hoằng đi xa dần, khe khẽ lắc đầu thở dài. Tằng Phúc xỉa tay lên trán Ôn Hoan:" Công tử diễn hơi quá rồi, nhưng tám vạn quan này không thể thiếu đâu đấy, tiếp tục ném vào cái động không đáy đi."

Ôn Hoan hất hàm nói:" Ném đi, không ném sạch tiền vào đó, làm sao có thể thể hiện được bản lĩnh kiếm tiền của ta cao hơn cha ta. Cha ta là bại gia tử, làm mất hết gia sản, đến ta lấy lại có phải vẻ vang không?"

Tằng Phúc ho một tiếng, quả nhiên nhi tử ai đó:" Câu này tốt nhất đừng để Ôn gia nghe thấy."

Ôn Hoan tuy nói thế, nhìn lại y phục mặc trên người lòng cũng nặng nề:" Hôm nay ta nghênh ngang kéo tám vạn qua phố, ai ai cũng thấy, mai tiếp tục tới Địch Quang Tự kéo tiền đi..."

"Bây giờ thành người nghèo rồi, ta ra ngoài, chó cũng đuổi ta, làm người nghèo không có gì vui cả."

Thái tử Lý Hoằng hùng hổ xông vào Ung vương phủ, sau khi đuổi toàn bộ hoạn quan, cung nga trong phủ ra ngoài liền ra tay đánh Lý Hiền.

May mà hắn còn giữ được chút lý trí, không dùng nắm đấm, vì sợ mình trong lúc cuồng bạo không khống chế được sức lực mà đánh chết Lý Hiền.

Hắn dùng roi trúc.

Trúc trong thành Trường An rất nhiều, năm xưa vì sự kiện Bách điểu triều phụng, hoàng đế đã ra lệnh chặt rất nhiều cây ở Trường An, mỗi trúc là nhờ có những con gấu khoang mà được giữ lại, thế nên ở Trường An trồng nhiều nhất là trúc. Nhưng vì an toàn, Vân Sơ yêu cầu mọi người hạn chế trồng loại trúc cao lớn, lựa chọn trồng trúc sào nhỏ hơn.

Loại trúc này dẻo dai, hơn nữa có lõi, nhiều tác dụng, trong đó dùng nhiều nhất là làm chổi, thứ đến là người lớn trong nhà có thể thuận tay bẻ một cành trúc để dạy dỗ những đứa con khó bảo.

Lý Hoằng trước khi vào phủ Ung vương đã bẻ một cành trúc to, tuốt hết lá, quất thử vài cái, roi trúc phát ra tiếng rin rít ghê người.

Lý Hiền bình thường rất sợ Lý Hoằng, nhưng lần này hắn không sợ, đối diện với lời chửi mắng của thái tử, hắn không đáp lai, hồn vía như trôi đi đâu rồi.

Tới khi cành trúc mang theo tiếng gió rít đánh lên đùi, hắn mới nhận ra:" Huynh đánh ta à?”

Lý Hoằng thấy Lý Hiền còn dám chất vấn mình, nổi giận đánh tiếp.

Chỉ một roi đã làm Lý Hiền ngã xuống, tay ôm chân la hét, xoa xoa chỗ bị đánh, nhưng chỗ bị đánh ban đầu cũng rất đau, thế là phải chia tay ra xoa.

Thấy Lý Hiền đã biết đau, cành trúc trong tay Lý Hoằng quất xuống như mưa...

Lý Hiền dùng lưng đỡ người, chân tay giơ lên xe chắn, cả người bị thái tử đánh xoay tròn như cái cù, tiếng gào thảm thiết vang vọng phủ Ung vương.

Khi Lý Hoằng từ trong phòng đi ra thì không thấy Lý Hiền la hét nữa, đám cung nhân sợ tái mặt, ai cũng nghĩ thái tử giết Ung vương rồi. Lý Hoằng nói với bắc môn học sĩ Lý Thư Nha được hắn ra lệnh đưa khỏi nhà lao:" Đưa Ung vương tới thái y viện chữa trị, đừng đi quá nhanh, để tất cả mọi người đều nhìn thấy."

Hứa Thư Nha thi lễ:" Lão hủ tuổi đã cao, lẩn thẩn vô dụng, e không thể tiếp tục phò tá Ung vương, xin thái tử cho thần được về quê."

Lý Hoằng lạnh nhạt nói:" Khi Ung vương đắc ý thì các ngươi đi theo, nay hắn gặp nạn thì ngươi lại định bỏ đi à2 Đó là hành vi của người đọc sách thánh hiền sao?"

Hứa Thư Nha cắn răng nói:" Vậy lão thần dốc toàn lực."

"Nếu ngươi dốc toàn lực từ trước thì hắn đã không gây ra sai lầm lớn thế này." Lý Hoằng nói xong phất tay áo phẫn nộ rời đi:
Bình Luận (0)
Comment