Q6 - Chương 082: Còn lâu mới đủ.
Q6 - Chương 082: Còn lâu mới đủ.Q6 - Chương 082: Còn lâu mới đủ.
Lý Hoằng đang độ trẻ trung sung sức, chỉ hai ngày hai đêm đã cưỡi ngựa dẫn đám thân binh tới được Lâm Đồng.
Còn cùng lúc đó, Vân Sơ dẫn theo con ngựa què mới vừa rời khỏi Thái Sơn mà thôi, kệ Địch Nhân Kiệt thúc giục, y quyết không bỏ nó lại đi trước.
Trên đường đi, Lý Hoằng đã nhận ra chuyện không ổn, trước kia quan đạo từ Trường An tới Lạc Dương bất kể là ngày hay đêm cũng có thương cổ qua lại không dứt.
Lần này chỉ có thương cổ tới Trường An, rất ít thấy thương cổ tới Lạc Dương, cho dù là thương cổ tới Trường An thì đa phân không mang hàng hóa, chỉ mang theo gương mặt lo lắng, đi đường vội vã.
Đợi mã đội của thái tử tới được Lâm Đồng, đây là chỗ nghỉ chân cuối cùng trước khi tiến vào Trường An, nên chẳng ngoài dự đoán đã chật ních người. Nhưng đông mà chẳng huyên náo, ai nấy mặt âm u, chẳng gọi món rượu thạch lựu trú danh, cũng không thưởng thức món mỳ đặc sắc.
Mọi người dù ăn cơm chỉ bảo hỏa kế mang cho bát canh nóng, nhúng với bánh khô mang theo.
Hỏa kế quán ăn không vì thế mà khó chịu, phàm ai muốn canh nóng đều có.
Chưởng quầy quán ăn chẳng có vẻ gì tha thiết với chuyện làm ăn trong quán, thẫn thờ ngồi sau chầy, lật đi lật lại cuốn sổ trong tay.
Lý Hoằng sai người đi hỏi chuyện, chỉ được câu trả lời thời cuộc không tốt, chẳng ai muốn nhiều lời.
Từ khi nào thời cuộc không tốt chứ?
Cao tổ hoàng đế khởi binh Thái Nguyên đánh Trường An chính là thời cuộc không tốt.
Huynh đệ Tiết thị cùng thái tông huyết chiến ở Trường An chính là thời cuộc không tốt.
Đột Quyết khả hãn Hiệt Lợi thống lĩnh 20 vạn ky binh áp sát Vị Hà là thời cuộc không tốt.
Lần này chẳng qua là sở giao dịch ở Trường An sụp đổ, vậy mà được người ta liệt vào thời cuộc không tốt.
Bây giờ giữa lúc quan văn ca tụng thịnh thế, lại nói thời cuộc không tốt, điều này không khác gì tát vào mặt thái tử Đại Đường hắn.
Trước khi đi Hứa Kính Tông không yên tâm chủ động tới tìm Lý Hoằng lần nữa, nói Vân Sơ sở dĩ tới nay vẫn tọa trấn Trường An, thậm chí trong thời gian đi phong thiện Thái Sơn cũng không bị lấy mất chức vị này, nhìn có vẻ địa vị vô cùng vững chắc, nhưng nó duy trì bởi lòng tin mong manh của hoàng đế.
Nếu lòng tin này có thể duy trì tới khi Vân Sơ từ phong thiện trở về Trường An, thì Trường An sẽ thịnh vượng lâu dài.
Sự kiện lần này phức tạp hơn bề ngoài rất nhiều, rất có thể là thăm dò của hoàng đế xem Trường An có thực sự cần Vân Sơ hay không? Nên thái độ hoàng đế ở việc Vân Sơ từ quan rất lập lờ.
Đồng thời cũng có thể coi là sự khảo nghiệm của Vân Sơ với mức độ tín nhiệm của hoàng đế, thái độ của thế gia đại tộc với y.
Kết quả cân bằng mong manh giữa các bên bị Lý Hiền dẫm một cái đứt hết.
Nối lại được mối quan hệ này là điểm mấu chốt để lập lại trật tự mới cho Trường An, có làm được hay không, có thể nhân cơ hội đặt một chân vào trật tự mới đó không thì phải xem bản lĩnh của thái tử hắn.
Đây gọi là trong nguy hiểm có cơ hội.
Rời khỏi Lâm Đông, Lý Hoằng tới thẳng thành Khúc Giang nằm trong Khúc Giang lý bên Khúc Giang. Từ khi việc giao dịch bằng treo biển được lập nên, toàn bộ xưởng làm giấy, đóng gạch ở đây chuyển đi. Lò gạch duy nhất còn lại được cải tạo thành thiết bị sưởi ấm cho Sở giao dịch, nhưng ống khói lớn đó lúc này không còn khỏi bốc ra nữa. Lý Hoằng biết, hệ thống sưởi ấm tập trung này một khi bắt đầu vặn hành là không thể tùy ý dừng lại, nếu không mùa đông của Trường An sẽ hủy thiết bị giữ ấm.
†ebookshop.vn
Nhưng giờ thì nó ngừng hoạt động.
Cái cầu lớn ra vào thành Khúc Giang treo hai cỗ thi thể rách nát, bên thi thể đậu mấy chục con quạ béo múp, lông mượt mà.
Bọn chúng phát hiện có người tới liền không tiếp tục mổ thi thể nữa, dè chừng nhìn họ, có vẻ sợ người ta tới tranh giành thức ăn.
Lý Hoằng ra lệnh:" Đưa bọn họ xuống, giáo cho gia quyến, lỗi ở Ung vương Hiền, bọn họ sai ở chỗ không khuyên gián, nhưng Đường luật không điều nào cho phép treo xác trút giận."
Lập tức có hộ vệ thân thủ mẫn tiệp leo lên hai trụ của cầu treo, chốc lát sau đã hạ thi thể xuống, giao cho gia quyến người chết sớm không còn sức đuổi quạ nữa.
Không để ý tới đám người đang khóc lóc quỳ lạy mình, Lý Hoằng tiếp tục đi qua cầu, hắn tới đây nhiều lần, thậm chí còn theo Tằng Phúc học cách điều hành việc treo biển giao dịch.
Phía đông cầu có hai bãi tập trung hàng rất lớn, nhưng bây giờ trống trơn, chỉ có mấy con quạ vừa mổ xác bị đuổi đi đang tản bộ trên sân rộng.
Lý Hoằng nuốt nước bọt lẩm bẩm:" Vấn đề nghiêm trọng rồi, không chỉ tiền xảy ra vấn đề, hàng cũng có vấn đề lớn."
Vó ngựa dẫm lên lá rụng, Lý Hoằng đi tới đại sảnh giao dịch trống trải, chỉ có một hỏa kế mặc áo bông, đội mũ tai chó đang quét lá dụng, chân đi đôi giày đen, chắc là đại hỏa kế của sợ giao dịch.
Đại hỏa kế từ bao giờ đi làm chuyện vặt vãnh như quét lá rụng thế này? Bọn họ thường ngồi trong phòng ấm, cầm ấm trà, cùng khách thương mới mở hồ sơ, giới thiệu về sở dịch dịch, hỗ trợ các chưởng quầy các hoạt động thương nghiệp.
Lý Hoằng xuống ngựa, đi qua đại sảnh, tới tâng hai cũng không có ai, lên tâng ba cũng chẳng ai tiếp đón, đi một mạch tới phòng đại chưởng quầy gọi to:" Người đâu hết rồi?"
Căn phòng bao phủ trong mây đen u ám tựa hồ có chút sức sống, Tằng Phúc là người đầu tiên đứng dậy, mừng rỡ kêu lên:" Thái tử điện hạ."
"Ngồi cả đi, ngồi cả đi." Lý Hoằng ra hiệu mọi người ngồi xuống, không cần thi lễ, cởi găng tay ném lên bàn:" Chẳng qua là 200 vạn quan thôi mà, chút tiền này triều đình có thể bỏ ra được."
Các chưởng quầy trong phòng thấy thái tử tới, ánh mắt đều hiện rõ vẻ vui mừng, nhưng vừa nghe thái tử nhắc tới 200 vạn, tinh thần đi xuống, thậm chí chẳng buồn để ý tới hắn nữa.
Lý Hoằng nhận ra phản ứng khác thường này, đặt tay lên lò sưởi đơn giản sưởi ấm:" Sao lại không vui, cô vương mang tin tức tốt tới cho các ngươi mà."
Tằng Phúc gượng cười:" Cũng tốt mà mọi người, có còn hơn không, chẳng phải sao?"
Một hai chưởng quầy phụ họa yếu ớt, số còn lại không có phản ứng gì.
Lý Hoằng cau mày, cảm giác bất an, đừng nói hắn mang tiền tới, riêng thân phận thái tử của hắn đáng lẽ cũng phải có tác dụng củng cố lòng người rồi chứ:" Sao, 200 vạn còn chưa đủ à?"
Tằng Phúc lấy tinh thần giải thích:" Điện hạ, nếu ngày đầu tiên Ung vương lấy tiền đi mà điện hạ mang 200 vạn tới thì quá thừa thãi, nói không chừng chỉ cần bảy tám chục vạn là có thể ổn định lòng người."
"Bây giờ không được, 200 vạn chẳng duy trì được lâu, sẽ bị thương hộ tới lấy hết, chẳng giải quyết được điều gì."
Lý Hoằng ngớ người:" Vậy là sao?"
Tằng Phúc thở dài:" 200 vạn vẻn vẹn là tiền đảm bảo, nó chỉ bằng hai thành của giá trị hàng hóa, một số thương đội có chữ tín cao khi lấy hàng, thậm chí chỉ cần bỏ ra một thành tiền hàng thôi." "Bây giờ các thương hộ đều yêu cầu phải trả toàn bộ tiên, nên 200 vạn còn xa mới đủ, còn xa lắm mới đủ, điện hạ muốn giải quyết chuyện này, phải lấy ra 2000 vạn."