Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1311 - Q6 - Chương 081: Tai Họa Và Chính Trị.

Q6 - Chương 081: Tai họa và chính trị. Q6 - Chương 081: Tai họa và chính trị.Q6 - Chương 081: Tai họa và chính trị.

Vừa mới xem phần mở đầu cấp báo của Thẩm Như, Lý Trị phẫn nộ rống lên:" Lý Hiền là con lợn à? Không phái hắn tới Trường An để triệu tập sĩ tử Quốc tử giám, chú thích Hậu Hán Thư sao? Sao hắn dám chặn ý chỉ của trẫm, cách chức quan viên trẫm bổ nhiệm, ai cho hắn cái gan đó?"

Vũ Mị quỳ lạy:" Bệ hạ xin đọc mật tấu của Bách ky tỉ."

Lý Trị không cần đọc, hậu quả thế nào hắn cho rằng mình đã hình dung ra, chẳng qua vốn là cái bẫy giành cho Vũ Thừa Tự, Vũ Tam Tư, giờ Lý Hiên đâm đầu vào hắn còn gì mà nói:" Nàng đã xem rồi thì nói với trãm đi."

"Bệ hạ, Trường An loạn rồi ..." Vũ Mị cố gắng không để lộ ra quá nhiều cảm xúc, đem tình hình lần lượt kể ra:" Đó mới chỉ là chuyện ngày đầu tiên, từ đó tới giờ diễn biến thành thế nào chưa biết."

"Thần thiếp thấy, bất kể thế nào cũng phải giữ vững Trường An."

"Tất nhiên là phải giữ cho chắc ..." Ngoại trừ việc Lý Hiền bỗng dưng nhảy ra thì mọi việc diễn ra cũng đúng dự liệu của Lý Trị, không hề bất ngờ:" Nếu như chúng ta không hạn chế huân quý, trừng phạt hào môn, trâẫm có thể phát động họ cùng duy trì sở giao dịch Khúc Giang lý. Nhưng sau những chuyện chúng ta làm, nàng nghĩ còn khả năng đó sao?"

"Bệ hạ, Vân Sơ từ lúc xuất gia tới giờ vẫn trốn ở Thái Sơn, không chịu về Trường An, nhất định là y đã dự liệu được sự sụp đổ này rồi nên mới trốn tránh như thế." Vũ Mị nghiến răng nói:" Thứ lòng lang dạ sói đó, uổng cho bệ hạ coi trọng y."

Lý Trị xua tay, chuyện tới mức này còn tính lên đầu Vân Sơ quá miễn cưỡng, huống hồ y đã xuất gia rồi, lại ở xa Trường An như thế, nếu trừng trị Vân Sơ vì tội danh này, không phải để người ta chửi sau lưng hắn sao?

Hắn không khỏi nghi ngờ mục đích của Vũ Mị khi nói ra những lời ấy.

Nhưng nếu không xử tội Vân Sơ, chẳng lẽ phải xử tội Lý Hiền.

"Dù sao cũng chỉ là hai trăm vạn quan thôi, không phải chuyện lớn." Vũ Mi liền nói:" Thiếu phủ giám có thể bỏ ra một trăm vạn quan, không thể nhiều hơn."

Lý Trị gật đầu:" Nếu vậy thì lấy từ kho của nội cung ra 50 vạn nữa, trong cung dè xẻn chỉ tiêu chút. Quốc khố không được phép đụng vào, nếu không đó là kiếp nạn của thiên hạ."

"Bệ hạ, chuyện này đầu đuôi là do tên ác tặc Thượng Quan Nghi mà ra, ngày hôm đó ở Thái Sơn, cố tình xếp Vân Sơ ở trên thần thiếp, hiển nhiên là thứ lòng lang dạ sói, ý đồ không tốt đẹp gì, xin bệ hạ giao cho thần thiếp."

Lời này của Vũ Mị thể hiện rõ ràng rồi, người nàng nhắm vào là Thượng Quan Nghị, nếu hoàng đế muốn nàng bảo vệ Lý Hiền thì giao ông ta cho nàng.

Nữ nhân này dám mặc cả, Lý Trị hừ một tiếng:" Ung vương Hiền không cần nàng giúp, trẫm sinh ra hắn, trẫm bảo vệ hắn."

Vũ Mị thi lễ:" Anh minh không ai hơn bệ hạ."

Câu này thực sự chướng tai, Lý Trị không thèm nhìn Vũ MỊ, gọi:" Thụy Xuân đâu?”

Thụy Xuân vốn tránh rất xa, nhưng nghe gọi tên rất nhạy, chớp mắt đã quỳ rạp trước mặt hoàng đế.

"Tới chùa Quảng Phúc, nói với Vân Sơ, trẫm xá tội vỗ lễ cho y, chuẩn bị 150 vạn để y tổ chức lại quỹ đảm bảo, ngoài ra trẫm còn cho y một ý chỉ, sau này có người đụng vào số tiền này, chém! Mau xéo về làm việc cho trẫm." Tuy phải bỏ ra số tiền lớn, Lý Trị không bận tâm, bằng cách góp số tiền này, về sau sở giao dịch kia có phần của hoàng gia rồi, nói ra thì đây là chuyện tốt, gọi Vân Sơ về để nhanh chóng ổn định cục diện là xong coi như hắn lùi một bước, Vân Sơ cũng có được đảm bảo y muốn:

Vậy là vẹn cả đôi đường.

Thụy Xuân nhận lệnh, đợi chốc lát, sau khi bí thư giám soạn xong ý chỉ liền đi tới trung thư, môn hạ dùng ấn, tiếp đó dẫn theo trăm hộ vệ tức khắc lên đường tới chùa Quảng Phúc.

Thái tử Lý Hoằng được tin tức về biến cố Trường An, liền cùng Hứa Kính Tông thương thảo. Hứa Kính Tông xem xong văn thư vẫn bình tĩnh, tới cái tuổi này chuyện làm ông ta phải giật mình không có mấy:" Tính thời gian thì báo ứng cũng nên tới rồi, bệ hạ bạc đãi huân quý, hào môn, mặc dù bọn họ không dám tạo phản, nhưng dùng quy tắc hiện hữu mà phản kích mà rút lui."

"Lão phu luôn nghĩ xem họ sẽ phản kích từ đâu, không ngờ là Trường An."

"Chẳng trách Vân Sơ lại trốn vào chùa làm hòa thượng, xem ra y đã thấy trước rồi, nên kiếm đường lui cho mình."

"Bệ hạ cũng thật quyết đoán, liền một lúc lấy ra 150 vạn quan tiền lương, chỉ là dùng số tiền này rồi e thiếu phủ giám, kho nội cung chẳng còn lại gì nữa."

Lý Hoằng nói:" Đông cung ta còn chút tích góp, không thể để phụ hoàng bỏ tiền một mình."

"Điện hạ nói đúng lắm, phải lấy toàn bộ tiền ra, chỗ hoàng hậu, bệ hạ hết tiền rồi, kho của Đông cung chẳng thể đầy ắp tiền tài, bớt đi nghi ky là tốt."

"Ung vương thực sự là gây chuyện quá lớn."

Hứa Kính Tông cười khà khà:" Nhìn ở góc độ khác là chuyện tốt, xưa nay hoàng gia đoạt đích luôn tàn khốc, lần này thái tử chỉ tốn tiền lương, vĩnh viễn loại bỏ đi được một đối thủ tranh đoạt, với điện hạ mà nói, đây chính là phúc."

"Lần trước phụ hoàng lệnh ta tọa trấn Trường An, thái phó bảo ta hoãn lại, ta đã lấy lý do không muốn xung đột với Nhị Vũ do mẫu hậu phái đi để ở lại Lạc Dương, lần này ta thấy nên tự mình mang 150 vạn này tới Trường An."

Hứa Kính Tông nhắm mắt suy nghĩ rất lâu vẫn lắc đầu:" Thắng bại vẫn khó liệu, đây là lúc nhạy cảm nhất, thái tử nên đi nhưng không được liên quan tới chuyện này, nếu không Ung vương Hiền coi đây là cái bẫy thái tử giăng ra hại hắn, hắn sẽ ra sức cắn thái tử. Khi đó thật giả khó phân, thái tử bị cuốn vào là ảnh hưởng tới danh tiếng đã."

"Thế nên biện pháp tốt nhất là thái tử giao tích góp của mình cho Ung vương Hiền, để hắn tự lo liệu việc này, như thế thái tử còn được lòng cả bệ hạ lẫn triều thần, được cả tiếng trong dân gian. Ung vương Hiền có nhớ ơn thái tử không thì cũng mắc nợ rồi, sau này còn tranh đoạt với thái tử, ắt bị phỉ nhổ." Lý Hoằng thán phục, nhìn lại bản thân mấy năm trước đúng là ngựa non háu đá, tưởng mình cái gì cũng biết rồi, sau lần bị Vân Sơ đánh một trận ở Trường An, hắn dằn lòng lại, nhìn nhiều hơn, nghe nhiều hơn, càng lúc càng nhận ra mình thua kém rất nhiều:" Thái phó phải lắm, cô vương chuẩn bị đi một chuyến."

Hứa Kính Tông bổ xung:" Thái tử nên đi bái phỏng Anh công, Tô công, Trình công... Nên thắp cho Lão Lương một ném nhang..."

Lý Hoằng thở dài:" Lý thị ta đối đãi không tốt với họ, thái phó yên tâm, dù bị sỉ nhục, ta vẫn nhẫn nại."

"Điện hạ tới Trường An rồi không nên tiếp xúc nhiều với quan phủ, mà nên bỏ một phần tiền lương giúp đỡ những người nhà tan cửa nát, dù là một đấu gạo, một muôi dầu cũng là tâm ý của thái tử ..."

"Được, cô vương biết làm gì, thái phó nghỉ ngơi đi." Thấy Hứa Kính Tông nói nãy giờ đã mệt, Lý Hoằng không làm phiền nữa, tự mình kéo chăn lên cho ông ta rồi rời đi:
Bình Luận (0)
Comment