Q6 - Chương 080: Chọc thủng trời rồi.
Q6 - Chương 080: Chọc thủng trời rồi.Q6 - Chương 080: Chọc thủng trời rồi.
Khoảng cách giữa thành Khúc Giang và Trường An chỉ có mười dặm, xe ngựa đi một lúc là tới, thành Trường An mấy năm qua bỏ hết các trạm gác, bây giờ phải xếp hàng vào thành, trông thành từ người bất lương nhiệm vụ chính điều phối giao thông thành Kim ngô vệ mặc kim giáp.
Trong lúc xếp hàng, phía trước đột nhiên náo loạn.
"Tránh ra, tránh ra! Ta muốn giết tên súc sinh Ung vương đó! Mọi người, cùng xông lên đi, giết Ung vương! Giết cẩu quan... !"
Náo loạn rất nhanh bị dẹp yên, nghe nói là một hán tử bị soát ra là mang đao vào thành, đòi giết Ung vương, bất chấp tính mạng xông vào thành. Chuyện như vậy chẳng hiếm, thời gian qua Ung vương bị chửi không bằng chó lợn, trước kia người dám xúc phạm hoàng gia như thế, giết cả nhà là nhẹ, giờ người chửi nhiều quá, dù người của quan phủ có nghe thấy cũng lờ đi, chỉ cần ngươi không có hành động gì thì cứ chửi thoải mái.
Uy nghiêm của hoàng gia có thể nói bị tổn hại vô cùng nặng nề.
Khi Triệu chưởng quầy vào thanh thì thấy thi thể hán tử đó, ngựa bị trường mâu đâm thủng mấy lỗ lớn.
Đi trên Chu Tước đại nhai càng là khung cảnh khiến người ta đau lòng, những con trâu đầu vẫn còn đó, sáng ánh lên dưới ngọn đèn đường, nhưng đâu rồi cảnh những đứa bé chạy quanh nô đùa, phụ nhân lén lút sờ mó. Giờ đây con nào con nấy bị người ta dùng xích sắt xích lấy, đầu kia xích là rất nhiều người. Không phải quan phủ xích họ, mà là họ tự xích, họ tuyên bố, sở giao dịch nợ tiên bọn họ, họ phải lấy trâu đồng trừ nợ, nhưng trâu đầu quá nặng không mang đi được, họ liền dùng cách này tuyên bố chủ quyền.
Ai có thể ngờ được những người đầu bù tóc rối như ăn mày kia năm ngày trước còn ở phường Bình Khang vung tiền mua nụ cười mỹ nhân.
Triệu chưởng quầy nửa đường rẽ vào phường thị, đường đi tối om, đèn đường có đấy, nhưng chỉ đèn Chu Tước đại nhai được thắp sáng một nửa, còn đèn nơi khác thì thôi, huyện nha làm gì còn để đốt đèn soi đường cho bách tính nữa.
Trên đường đi chỉ có lác đác vài ngọn đèn soi sáng, không phải chỉ vài ngày mà bách tính chẳng còn tiền thắp đèn nữa, nhưng ai cũng ý thức được sắp tới là quãng thời gian gian nan, tiết kiệm được gì thì tiết kiệm.
Triệu chưởng quầy là người gốc Trường An, nên cảnh tượng này ông vẫn nhớ đã biến mất gần mười năm trước rồi, nói cách khác thoáng cái Trường An chẳng khác gì kéo tụt mười năm.
Khó khăn lắm mới về được tới nhà, Triệu chưởng quầy rửa ráy xong thì thê tử bê cơm nước lên, ông ta bận rộn cả ngày, chẳng bận tâm có món gì, cứ vậy cắm mặt ăn.
Chỉ là lạ lắm, ông ta chỉ ăn một nửa, một nửa không hề đụng đũa.
Thê tử lấy làm lạ:" Thường ngày lúc nào cũng nói thiếp keo kiệt, cơm không đủ ăn, sao hôm nay chỉ ăn một nửa?"
Triệu chưởng quầy đặt đũa xuống:" Sau này không chỉ ăn ít đi, ba bữa cũng đổi thành hai thôi."
Thê tử giật mình:" Chuyện tệ lắm sao?"
Triệu chưởng quầy sa sút:" Tệ, cực kỳ tệ."
Rốt cuộc tình hình tệ tới cỡ nào? Thực sự một lời khó nói, nếu Triệu chưởng quầy còn ăn nửa bữa, Ung vương Hiền thậm chí còn chẳng ăn lấy một miếng cơm.
Hắn một mình ngồi trong tĩnh thất, gục mặt giữa hai chân, cố gắng áp chế tiếng gào thét, hắn rất muốn tìm ra dấu vết dù chỉ nhỏ nhất rằng trong toàn bộ sự kiện này, có người muốn hãm hại mình. Nhưng không có, bất kể hắn đứng ở lập trường của bất kỳ ai, cũng không tìm ra được lý do người ta muốn hại mình.
Nếu miễn cưỡng nói có manh mối gì thì vẻn vẹn là chuyện huynh đệ Vũ gia đồng ý quá nhanh mà thôi.
Hắn chọc thủng trời mất rồi.
Ngày hôm đó đám Lưu Nạp Ngôn cho người đi kéo vê mười vạn quan tiền, còn chứng thực rằng có một khoản tiền cực lớn lên tới 200 vạn quan, Lý Hiền mừng rỡ phát cuồng, Vân Sơ che giấu triều đình một khoản tiền lớn như thế không nộp lên, chuyện này có thể thao tác rất nhiều. Nếu tìm được đủ quan viên ủng hộ, nói không chừng có thể khép tên đó vào tội mưu đồ bất chính, chặt đầu cái rắc một cái, không còn sợ y quay về nữa.
Niềm vui ngắn chẳng tày gang, đến lần thứ hai sai người đi tiếp tục lấy tiền nhưng đến nơi chỉ thấy cái kho trống, Lý Hiền đã có linh cảm xấu rồi.
Nhưng bất kể hắn nghĩ tới khả năng xấu nhất nào, khi chuyện xảy ra vẫn vượt qua mọi sự tưởng tượng của hắn trăm lần, ngàn lần. Nhất là ngày đầu tiên biết mình làm hỏng chuyện, hắn vội vàng đem tiền tới sở giao dịch trả lại, nhưng tới nơi tận mắt nhìn thấy thương cổ khóc lóc nhảy từ đại lâu năm tầng xuống, lòng hắn lạnh hơn băng.
Số tiên hắn mang đi chỉ mới nửa ngày thôi, chưa hề tiêu một đồng, vậy mà ...
Muôn người chửi rủa, người người rời bỏ, đất trời phẫn nộ... Không cách nào tả hết được sự căm thù nhắm vào hắn, Lý Hiền biết, mình không còn sau này nữa.
Hình ảnh hiền vương đã hoàn toàn sụp đổ.
Lý Hiền rất muốn kêu oan, hắn chỉ lấy đi một ít tiền trong kho thôi, không lấy hết.
Nhưng lời hắn nói làm gì còn ai tin nữa, chuyện xấu đi một cách nhanh chóng, ai ai cũng bảo, Ung vương Lý Hiền tham lam vô độ muốn lấy đi toàn bộ tiền của mọi người, khiến người người tranh nhau rút tiền, sở giao dịch sụp đổ,
"Hu hu hu, ta không phải kẻ ác tham tiền, ta chỉ muốn kiếm ít tiền chú thích Hậu Hán Thư, góp thêm gạch ngói cho Đại Đường, ta không ngờ hậu quả nghiêm trọng như thế ... Phụ hoàng cứu con với..."
Lý Hiền rốt cuộc cũng sụp đổ bới sợ hãi vô cùng vô tận, bật khóc thút thít.
Sự sụp đổ của sở giao dịch Khúc Giang lý khiến mọi thứ hỗn loạn, đứt đoạn lớn trong sự vận hành của quan phủ, quân tướng đang tác chiến ở Doanh Châu không còn tiền lương cung ứng, tướng sĩ biên ải không còn lương thảo cung ứng, mọi kế hoạch chi tiêu của triều đình năm sau dừng lại.
Còn ở Trường An, ngàn vạn người đang đòi mạng hắn. Bất kể là chuyện nào thì mười cái mạng của Ung vương cũng không đủ chuộc tội.
Cho dù hắn đã ngay lập tức trả tiền đã lấy, còn dốc toàn bộ tiền của phủ Ung vương để bù đắp, cho dù hắn ngay lập tức xử tử Lưu Nạp Ngôn và Sử Tàng Cật, lại còn đem toàn bộ chúc quan bên cạnh, bao gồm Hứa Thư Nha vốn phản đối lấy lấy tiền tống vào tù, bản thân hắn cũng lập tức dâng tấu thỉnh tội lên hoàng đế.
Đáng tiếc, hắn làm bao nhiêu việc mà chuyện không tốt hơn, lại ngày càng tệ hơn, tất cả mọi tội trạng đổ lên đầu hắn.
Lý Hiền ngẩng đầu lên nhìn trần nhà, hai mắt đỏ ngầu rống lớn:" Ta chỉ vô tâm mắc lỗi, các ngươi muốn làm gì ta?"
Dù hắn phẫn nộ, oan ức ra sao cũng chẳng thay đổi được gì.
Mất ba ngày cấp báo tới từ huyện Vạn Niên, từ Bách ky ti rốt cuộc cũng tới được tay Lý Trị, theo như thông lệ, người đọc được những cấp báo này trước tiên là hoàng hậu Vũ MI.
Xem xong tấu chương của Thẩm Như, Vũ Mị cảm giác tim muốn nhảy vọt khỏi lồng ngực, đọc tới cấp báo của Bách ky ti thì khí huyết nhộn nhạo, không dám chậm trễ đặt cả hai tấu chương trước mặt Lý Trị:" Bệ hạ, hai tấu chương này thiếp không dám tự tiện quyết đoán."
Lý Trị đang nhắm mắt dưỡng thần không vui mở mắt ra, giọng có chút mỉa mai:" Lại còn có chính vụ gì làm khó được hoàng hậu sao?”
Vũ Mị quỳ xuống đất thỉnh tội:" Xin bệ hạ thứ cho thiếp tội vô tri, đáng lẽ thần thiếp không nên tự ý can dự vào Trường An."
Lý Trị nhìn chằm chằm Vũ Mị một lúc mới mở tấu chương, nữ nhân này càng lúc càng chuyên quyền, cả chuyện hắn không dặn cũng tự ý định đoạt. Chẳng qua nàng làm quá tốt, một nữ tử chẳng được ăn học là bao, vậy mà quản lý cả Đại Đường rộng lớn vận hành lưu loát, khiến hắn cũng bất an.
Nhất là trong chuyện dùng người, nhìn người, nữ nhân này càng có thiên phú không ngờ, dưới tình huống bị đám văn thần chống đối, người dùng được trong tay nàng chẳng có mấy, vậy mà làm việc không để sai sót gì cho người ta nắm lấy. Nữ nhân này tới mức không nên dùng nữa rồi. Lý Trị cần một cái cớ, Trường An chính là cái bẫy hắn ép Vũ Mị không thể không nhảy vào.