Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1309 - Q6 - Chương 079: Chúng Ta Về Thôi.

Q6 - Chương 079: Chúng ta về thôi. Q6 - Chương 079: Chúng ta về thôi.Q6 - Chương 079: Chúng ta về thôi.

Những cơn gió mùa đông thổi ù ù, đem đi những chiếc lá cuối cùng còn sót lại trên cây, cũng đem đi những lời không thể trời biết đất biết.

"Ngươi nói gì?" Hai tiếng hét phát ra một lúc, Địch Nhân Kiệt thì kinh hãi, Ôn Nhu sáng mắt lên vì hưng phấn:

"Nhỏ giọng chút, đây là chuyện chết người đấy." Vân Sơ cẩn thận nhìn quanh một lượt, bốn bề chỉ có lá rụng không một bóng người, nói rõ hơn kế hoạch của mình:" Trừ chúng ta ra, không ai ước lượng được số tiền phải bù đắp được là bao nhiêu, bọn họ càng không biết, thứ phải bù đắp không phải là tiền, mà là chữ tín."

"Huynh đệ chúng ta như thiêu thân đâm đầu vào lửa để bù đắp tổn thất, thứ mất đi là tiền có thể kiếm lại, nhưng thu hoạch là chữ tín ngàn vàng khó kiếm."

"Đợi khi chữ tín của chúng ta tạo dựng lên rồi, tiền sẽ tìm tới chúng ta. Khi đó chúng ta kiến lập lại quỹ đảm bảo không phải chỉ vẻn vẹn là hai trăm vạn, mà sẽ là năm trăm vạn, bảy trăm vạn..."

"Các ngươi thấy sao?"

Vân Sơ khó khăn lắm mới đem hết lời trong lòng nói ra, chớp mắt vô tội nhìn Ôn Nhu và Địch Nhân Kiệt.

Ôn Nhu vặn vẹo thân thể, cho tới hôm nay hắn mới biết được toàn bộ ý đồ của Vân Sơ, toàn thân ngứa ngáy, nhất thời chưa tổ chức được tư duy.

Địch Nhân Kiệt ở trên một cái cây khác, về kinh tế, hắn còn kém xa Ôn Nhu, nên nhiều thứ hắn nghe mà không hiểu, từ từ sắp xếp lại nội dung vừa nghe:" Chúng ta bù tiền vào, tiếp đó Ung vương không thể đứng ngoài, rồi thái tử, hoàng đế, bao nhiêu tiền như thế..."

Vân Sơ không đợi hắn nói hết đã nói:" Ngươi lo cái gì, tiền còn có thể biến mất được hay sao? Chỉ chạy từ túi người ta vào thị trường thôi. Còn chữ tín, khi chưa được tạo dựng, lắng đọng nó không sinh ra lợi ích gì hết."

"Khi chữ tín lập nên rồi, ngươi sẽ kinh ngạc phát hiện, số tiền đầu tư trước đó sẽ quay lại một cách thần kỳ. Đương nhiên không thể nào vật quy nguyên chủ, số tiền đó rơi vào tay ai, thì phải xem bản lĩnh."

Nói xong Vân Sơ leo xuống cây, hai người kia cũng vội vàng xuống theo.

Địch Nhân Kiệt vẫn tỏ ra bất an:" Ngươi khoan đi đã, ta cảm giác ngươi vẫn còn chuyện giấu bọn ta."

Vân Sơ lắc đầu:" Ta có gì mà phải che giấu các ngươi chứ? Những lời ta vừa nói với các ngươi chính là đi sâu hơn vào chuyện chúng ta đang làm. Khi làm việc chỉ luận việc không luận tâm, luận tâm không có ai hoàn hảo, cho nên các ngươi chỉ cần biết việc là được, không cần nghe tiếng lòng của ta."

Ôn Nhu gật gù:" Nói có lý lắm, đôi khi ta cũng không muốn các ngươi nghe được tiếng lòng của ta, nếu các ngươi nghe được có khi đá chết ta mất."

"Không nghe thấy ta cũng muốn đá ngươi." Địch Nhân Kiệt nhìn phương xa:" Trường An giờ hẳn loạn lắm rồi."

Ôn Nhu xoa xoa tay, ra sức phát huy trí tưởng tượng:" Nói loạn còn là nhẹ đấy, ta đoán chừng bây giờ khắp Trường An không ai cười nổi nữa, hai chợ Đông Tây náo nhiệt ngày nào khả năng là im phăng phắc. Phường Bình Khang ong bướm dập dìu biến thành quỷ thành, ngươi có lẽ không còn thấy Hồ cơ đứng bên quán rượu vẫy khách, không thấy được sĩ tử, sĩ nữ dạo chơi trên Bá Kiều."

"Dưới sở giao dịch năm tầng chất đống thi thể, mà trên tâng thượng vẫn còn thương cổ xếp hàng nhảy..."

Địch Nhân Kiệt dùng ánh mắt ghê tởm nhìn Ôn Nhu hưng phấn kể ra cảnh tượng thê thảm.

Ôn Nhu thấy Địch Nhân Kiệt khó chịu thì càng nói:" Ngươi chưa gì đã không thoải mái rồi à, cho ngươi biết, đó mới chỉ là mở đầu thôi. Trước tháng 12, quan phủ phải nộp hết thuế, mà đại đa số thương cổ sẽ nộp thuế vào ngày 15 tháng 12. Giờ cả hàng hóa đều không có thì lấy gì nộp thuế?"

"Quan phủ chẳng bận tâm tới cái đó, có tiền phải nộp thuế, không tiền cũng phải nộp thuế, mà thị trường đa phần là không có tiền, bọn họ có muốn bàn nhà cửa, bán con cái đi mà nộp cũng chẳng có ai mua."

Địch Nhân Kiệt nói:" Chẳng nhẽ đám người rút tiền trong quỹ đảm bảo cũng không có tiền à?"

Ôn Nhu nhìn Địch Nhân Kiệt với ánh mắt thê thảm:" Mọi người đều mất tiền cả, giờ kẻ nhảy ra mua rẻ mồ hôi xương máu của người khác sẽ chết rất thảm, rất rất thảm."

Địch Nhân Kiệt trầm mặc một lúc rồi hết sức nghiêm túc nói với Vân Sơ:" Chúng ta về thôi ... Nhạn Môn quận công hoăng rồi, thế nào ngươi cũng phải về thắp một nén hương chứt"

Nhắc tới chuyện này tinh thân Vân Sơ đi xuống không ít, lẩm bẩm:" Không biết Lão Lương có được bồi táng ở Chiêu Lăng không? Đó luôn là tâm nguyện của ông ta, ông ta thích đi theo thái tông hoàng đế, được ngủ ở đó, ông ấy sẽ có rất nhiều lời muốn nói với thái tông hoàng đế..."

"Chúng ta về thôi." Ôn Nhu lặp lại:" Lòng ta hoảng lắm, đây không còn là chuyện của hoàng gia nữa, là chuyện của thiên hạ rồi, sĩ nhân chúng ta phải gánh vác."

"Ta không muốn bị người ta cười mắng, Nho giáo lên ngôi tráng sĩ vong, sĩ tử chạy rông dân khóc ròng."

Vân Sơ trầm ngâm:" Xem ra ngươi sẵn sàng phá gia cứu nạn rồi."

Ôn Nhu nói trước:" Không đụng vào hồi môn của lão bà ta là được, sau này ba chúng ta ăn cơm nhão mưu sinh, may mà thời gian qua ăn chay niệm Phật, sức khỏe ta không tệ."

Địch Nhân Kiệt lờ mấy lời linh tinh của Ôn Nhu đi, lần thứ ba nghiêm túc nói với Vân Sơ:" Về đi, ta biết chuyện này càng kéo dài càng kéo dài càng có lợi cho chúng ta, nhưng ta sợ lời Ôn Nhu nói thành sự thực, chúng ta về càng muộn càng nhiều người không thể nhìn thấy hi vọng mới mà ngươi mang lại."

Vân Sơ nhìn vào mắt Địch Nhân Kiệt một lúc, cuối cùng đành chịu thua bằng hữu chính trực này:" Vậy thì về thôi."

Trường Anl Khi Triệu chưởng quầy từ đại sảnh sở giao dịch đi ra, ông ta thò đầu nhìn lên trên trước, xác nhận không có ai định nhảy từ trên xuống mới bước đi thật nhanh, hỏa kế liền thổi tắt ngọn đèn cuối cùng trong đại sảnh.

Hôm nay sở dĩ ông ta tới sở giao dịch đã đóng cửa năm ngày là vì tiếp nhận sáu vạn quan tiền từ phủ Ung vương. Trong năm ngày qua, phủ Ung vương lần lượt vận chuyển tới 25 vạn quan tiền, trong đó bao gồm 10 vạn quan tiên mà Lưu Nạp Ngôn lấy đi.

25 vạn quan đó vừa tiến vào đại sảnh sở giao dịch đã bị những thương gia chờ đợi ở đó kéo đi hết, mặc dù chẳng thể nào bù đắp được tổn thất của bọn họ, nhưng cũng bồi thường chút ít.

Nay sở giao dịch chỉ xuất tiền chứ không có thu tiên, mặc dù Vân gia đại công tử không tiếc mọi giá bán gia sản chuyển tiền tới, đáng tiếc, đối diện với khoản nợ khổng lô, chủ nợ vô vàn, không khác gì dùng chén nước đi cứu hỏa.

Khi đi qua cầu lớn Khúc Giang lý, Triệu chưởng quầy bịt mũi lại tránh mùi thối phát ra từ thi thể của Lưu Nạp Ngôn và Sử Tàng Cật bị Ung vương treo trên cầu lớn phát tán ra. Mặc dù Trường An đã nhập đông, nhưng mấy ngày qua trời ấm áp, khiến thi thể thối rữa rất nhanh.

Trước kia cây cầu này dù đêm tối cũng đèn đuốc sáng choang, người xe qua lại không dứt, bây giờ đen xì xì, chỉ có hai cái xác treo ở trên cột cao, lủng lẳng lay động theo gió.

Triệu chưởng quầy đánh xe ngựa bốn bánh đơn giản qua cầu, ông ta cũng không dám nhìn ngang ngó dọc, vì kênh nước thường xuyên thấy thi thể nổi lềnh bềnh, còn cúi đầu xuống dưới, tựa hồ không còn mặt mũi nhìn ai.
Bình Luận (0)
Comment