Q6 - Chương 078: Thiêu thân đâm đầu vào lửa.
Q6 - Chương 078: Thiêu thân đâm đầu vào lửa.Q6 - Chương 078: Thiêu thân đâm đầu vào lửa.
Một đám chưởng quầy không nói nhiều, chắp tay qua loa vài cái rồi ai vào việc nầy. Tới lúc này Tằng Phúc cũng không hoảng nữa, bình tĩnh bảo Lôi Đầu:" Thông báo đi, đem biến cố của kho tiền nói với tất cả."
Lôi Đầu nghe vậy hai hàm răng va vào nhau câm cập, mãi mới òa khóc:" Đại chưởng quầy, sao lại công bố, phải giấu đi chứ, nếu không trời sập mất..."
Tằng Phúc đá đít hắn:" Chuyện đã xảy ra rồi, trời có sập cũng chịu, không thể lừa mọi người. Vân gia ta xưa nay làm ăn lấy chữ tín làm gốc, bất kể thành bại, vẫn câu nói đó, phải để người làm ăn với Vân gia cảm thấy đó là hưởng thụ lớn nhất trong cuộc đời buôn bán của họ."
"Đại chưởng quầy, tiểu nhân không dám đâu, chết người đấy."
"Đồ vô dụng, mài mực đi, lão tử tự viết..."
Triệu chưởng quầy lần nữa chạy xuống dưới, đứng trên tầng hai nhìn đại sảnh vẫn ồn ào tấp nập, tiếng hô giá của thương hồ vẫn không dứt, chưa ai ý thức được đại họa đã đổ xuống.
Thường ngày mỗi khi công việc xong xuôi, ông ta thích nhất là mang một ấm trà lên tâng hai, thích nhất là nhìn cảnh giao dịch phía dưới, khi đó tiếng hô giá không phải là tiếng ồn, mà là thanh âm mỹ diệu.
Nhìn đại hỏa kế Lôi Đầu mang một thông báo cực lớn đi xuống, Triệu chưởng quầy đấm đôi chân đang run lên bần bật, phải trấn tĩnh, càng lúc thế này càng không được hoảng loạn.
"Hả?"
"Cái gì..."
"Thật sao?! Trời ạt"
"Huyện tôn đâu, huyện tôn mau ra đây trả lời."
"Mau, mau, đem toàn bộ đơn trong tay bán đi, bán hết đi, không được giữ cái nào, xong hết rồi -"
Đại sảnh bùng nổ trong đủ tiếng la hét, xô đẩy, chửi bới, có người lao như bay ra ngoài, nhiều người chỉ biết ôm đầu quy xuống, hoàn toàn mất kiểm soát ...
Triệu chưởng quầy vịn lan can cầu thang đi xuống, trở về gian của mình, thêm nước vào ấm trà, cầm hóa đơn lên, bắt đầu kiểm tra từng hạng mục, bây giờ từng xu từng đồng đều quý giá.
Ngu Tu Dung rốt cuộc không tới.
Người tới là đại công tử Vân Cẩn, đầu nó vẫn còn trọc, mặc bộ tăng y màu xanh nhạt, gương mặt thanh tú có thêm chút cứng cỏi.
Đối diện với các vị chưởng quầy của Khúc Giang lý, Vân Cẩn nói thật to:" Vân gia đang điều động tiền lương từ các nơi tới, lấp lỗ hổng này, trước làm gì, nay vẫn làm thế, không cần hoảng. A gia ta nói, tiền hết rồi thì lại kiếm, không sao cả."
Tằng Phúc đi lên nói:" Đại công tử, lỗ hổng quá lớn, có đổ hết tiền của Vân gia vào cũng không lấp được, một khi tin tức ở đây truyền tới Lạc Dương, Dương Châu, Tấn Dương, Thành Đô thì lúc đấy không còn là lấp hố nữa, mà là vá trời."
Vân Cẩn siết chặt nắm tay, không biết vì run hay muốn lấy thêm dũng khí, hô:" Vậy ngươi có dám có dám theo a gia ta vá trời không?”
Tằng Phúc khom người:" Tằng Phúc nguyện hóa thành đá ngũ sắc, cho quân hầu vá trời."
Đám chưởng quầy nhìn đại công tử mới hơn mười tuổi đầu, đối diện với chuyện lớn như vậy vẫn trấn định được, tựa hồ nhìn thấy hi vọng.
Quân hầu có người kế thừa rồi, vậy còn sợ gì nữa, Vân gia dù sụp đổ cũng sẽ có ngày quật khởi, nhị chưởng quầy Hắc Thành hô lớn:" Nguyện làm đá vá trời."
Những người khác đồng loạt hô theo, Vân Cân khom người thật sâu bái tạ.
Á-
Ngoài đường đột nhiên vang lên tiếng nữ nhân thét chói tai, không biết chuyện gì xảy ra, Vân Cẩn cùng một đám chưởng quầy chạy ra cửa sổ. Chưa chạy được vài bước thì có bóng đen xẹt qua cửa sổ, sau đó tiếng va chạm mạnh với nền đất.
Tằng Phúc ngay lập tức lách người qua chắn trước mặt Vân Cẩn tránh nó khỏi nhìn cảnh tượng phía dưới, nhưng tận mắt chứng kiến nhảy lầu trước mặt, mặt nó vẫn tái đi, vẫn gạt Tằng Phúc sang bên.
Chẳng biết làm sao có một trung niên nam tử to béo mặc đồ hoa lên trên lên nóc cao nhất sở giao dịch nhảy xuống, máu tươi trào ra từ khóe miệng cơ thể đang co giật ngoài cửa.
Náo động khác thường tức thì thu hút không ít người đổ tới xem.
Một đám thương cổ kéo ùa từ sở giao dịch ra, cả đám mặt trắng bệch, vừa rồi biết tin, ai nấy biết chuyện không hay, còn đang cố vớt vát, không ngờ tình hình tệ đi nhanh như thế.
Vài người trên đường chưa hiểu gì, trong đám thương cổ đang tụ tập bỗng nhiên có người nhảy qua cái xác, xô đẩy đám đông chạy thục mạng.
"Đứng lại, đứng lại, trả tiền cho ta ..." Chậm hơn một chút có người kịp nhận ra đuổi theo người kia:
Đám đồng tụ tập tức thì như ong vỡ tổ, người chạy ra, người chạy vào, xô đẩy lẫn nhau, đồn lại thành cục, dẫm cả lên máu, lên xác chết.
Chẳng mấy chốc tiếng còi toét toét của người bất lương vang vọng.
Vân Cẩn cố nhịn cảm giác buồn nôn, thúc giục mọi người:" Mau, mau lên, đem lời ta vừa nói truyền ra ngoài, Vân gia ta nhất định chung hoạn nạn với mọi người, mong bọn họ kiên cường cùng vượt qua, đừng làm chuyện dại dột."
"Tiểu nhân sẽ sai người làm ngay ... Hoắc Thành, mang theo vài người nữa dẫn đại công tử rời khỏi nơi này đi."
Tằng Phúc quyết đoán ra lệnh, dẫn theo đám chưởng quầy xuống đại sảnh, Nhị chưởng quầy Hoắc Thành tổ chức đám hỏa kế bảo vệ Vân Cẩn rời đi.
Hỗn loạn lấy Sở giao dịch làm trung tâm, bắt đầu lan đi, trên đường xá chuyện đánh nhau, tranh cướp hàng hóa diễn ra nhiều tới mức người bất lương không xử lý nổi.
Những ky sĩ cúi rạp mình trên ngựa, phóng đi thật nhanh, đem tin tức báo về cho chủ, lúc này biết tin sớm một chút có khi vãn hồi không ít tổn thất.
"Trời sập rồi! Làm gì được nữa, chạy, chạy thôi."
"Không phải Vân gia lên tiếng rồi sao? Bọn họ lấp lỗ hổng này, có khi xoay chuyển được thì sao?"
"Lấp cái gì mà lấp, chỉ bọn ngốc mới lấp, lúc này chạy mới là thượng sách, nói thế là lừa người thôi ... cứ cho là họ nói thật đi thì tiên của Vân gia mà đủ à, khác gì châu chấu đá xe, dù thêm tiền của Ôn gia, Địch gia cũng như muối bỏ biển thôi."
"Rốt cuộc là sao, trước nay chưa từng có chuyện này xảy ra, sao đột nhiên lại có vấn đề?"
"Ngươi không biết sao? Huyện lệnh huyện Vạn Niên đổi người rồi, Vân gia đấu tranh trên triều thất thế, gia chủ của họ xuất gia rồi..."
Hỗn loạn lan đi, những người hoảng loạn thì tìm cách giảm bớt thiệt hại, người tỉnh táo hơn một chút truy lùng căn nguyên, thế là đủ loại tin đồn bay đầy trời.
Hết thảy mới chỉ là bắt đầu mà thôi.
Rừng phong lá đỏ, ba người Vân Sơ ngồi vắt vẻo trên ba ngọn cây cao vút, trên không với tới trời, dưới không chạm tới đất, rất thích hợp để nói những chuyện đại nghịch bất đạo.
Lúc này đã là năm ngày sau sự kiện ở Trường An.
"... Nếu hoàng đế không muốn đem nhỉ tử của mình ngũ mã phân thây để dẹp yên sự phẫn nộ của người dân thì phải lấy tiền ra mà bù vào. Theo sổ sách sơ bộ mà ta phái người tới Lạc Dương, Dương Châu, Tấn Dương, Thành Đô, những nơi có sở giao dịch thu thập được, ta tính ra kết quả xấu nhất phải bù vào là bao nhiêu các ngươi có biết không? ... Là một nghìn sáu trăm vạn quan đấy..." Địch Nhân Kiệt khi báo ra con số này giọng cũng lạc đi: "Đó mới là ước tính sơ bộ thôi, mà tổng tiền thuế thu của Đại Đường năm Long Sóc thứ hai chỉ có 962 vạn quan, trong đó có cả vải lụa. Trường An cống hiến 273 vạn quan, thuần túy là tiền."
"Giờ Trường An đã rơi vào hỗn loạn rồi, hoàng đế móc cả tiền riêng trong thiếu phủ giám lẫn cả quốc khố ra cũng không bù vào được đâu."
"Vậy mà ngươi còn bảo trong nhà đem tiên ra bù, ngươi có điên không vậy? Khác gì thiêu thân đâm đầu vào lửa, trừ chết cháy ra làm được gì?"
"Đương nhiên là chẳng làm được gì!" Trừ việc tên ngốc Lý Hiền ở đâu nhảy vào thì hết thảy đều trong dự tính, nên Vân Sơ bình tĩnh hơn Địch Nhân Kiệt rất nhiều, ra hiệu hai người kia ghé đầu lại gần:" Ta bảo trong nhà nhảy vào là để hoàng đế có một nhận định sai lầm, là số tiên thiếu hụt này có thể bù đắp được."
"Nếu không hoàng đế sao chịu đâm đầu vào chứ, đợi đến khi hắn phát hiện ném bao tiền cũng không đủ thì muộn rồi, số tiền hắn ném vào đã đủ nhiều, nếu rút chân là hắn mất trắng, chỉ còn cách đâm lao theo lao thôi ..."