Q6 - Chương 077: Có kẻ lấy tiền rồi.
Q6 - Chương 077: Có kẻ lấy tiền rồi.Q6 - Chương 077: Có kẻ lấy tiền rồi.
"Lôi Đầu, thúc giục lần nữa đi, thương đội ở xa sắp xuất phát rồi, sao hàng hóa họ đảm bảo tới nay còn chưa tới?"
Trong đại sảnh sở giao dịch nhốn nháo, Triệu chưởng quầy gỡ một cái kẹp ở trên sợi tơ sắt, mở đơn trên kẹp ra xem, sau đó nói như hét lên với người bên cạnh.
Đại hỏa kế Lôi Đầu ngẩng đầu lên nhìn Triệu chưởng quầy:" Hôm qua đã báo lên rồi mà, chắc là đám người phía kho tiền lại lười biếng rồi."
Triệu chưởng quầy lau mồ hôi:" Vậy thúc giục lần nữa đi, chuyện này mà có thể lười được à? Thương đội đường xe chuyên đi Tây Vực, hàng hóa của họ đều là mua nợ, nếu không có tiên đảm bảo, những thương gia bán hàng kia làm sao chịu đồng ý."
"Được rồi, được rồi! Đi ngay đây!" Lôi Đầu vừa nói vừa vội vàng rời đi:
Thấy Lôi Đầu đi rồi, Triệu chưởng quầy cũng yên lòng phần nào, kho tiên không kịp thời đem tiên đảm bảo chuyển vào sổ sách đối ứng của thương hộ, đây là chuyện chưa từng có, có điều cũng là do bận quá thôi.
Dù sao đây là mùa giao dịch bận rộn mà, giải quyết một cái là xong rồi, không ai để Ý.
Nhất là bây giờ hội triển lãm mùa thu vừa qua chưa lâu, hàng hóa khắp thiên hạ đều bận xuất nhập, kho tiên nhất thời làm không xuể cũng là bình thường thôi.
Triệu chưởng quầy nhìn đại sảnh người đông nghìn nghịt, tiếng quát tháo không dứt, ông ta day trán, lấy từ túi ra hai cục bông nhét vào tai, ngồi xuống soạn lại hóa đơn trong tay.
Kết quả vừa chỉnh lý tới hóa đơn thứ mười, Triệu chưởng quầy đã đứng bật dậy như con lừa kinh sợ, chạy một mạch lên tầng hai.
"Nhị chưởng quầy! Nhị chưởng quầy..." Triệu chưởng quầy chẳng kịp chú ý lễ nghị, cứ vậy xô cửa xông vào, bên trong nào có ai:
Triệu chưởng quầy lại vội vàng chạy lên tâng ba, còn ở thang đã hô lên:" Ta có việc cực gấp muốn gặp đại chưởng quầy."
Hỏa kế cười:" Đi mau, trong phòng đại chưởng quầy toàn là người có việc cực gấp đó."
Oạch! Triệu chưởng quầy vấp chân ngã lăn ra, xua xua tay đuổi hỏa kế muốn đỡ, vừa bò vừa chạy về phía gian phong cuối cùng ở tâng ba. Phòng mở cửa, đại chưởng quầy Tằng Phúc ngồi sau bàn, vẻ mặt lo âu.
Trong phòng có cả Nhị chưởng quầy và nhiều chưởng quầy khác, Triệu chưởng quầy giật mình đánh thót, vừa vào phòng thì Tằng Phúc đã hỏi:" Chỗ ngươi có bao nhiêu thương đội chưa kịp gửi tiền đảm bảo?"
"Tính sơ qua đã có mười một thương đội rồi, hôm qua tổng kết chưa kiểm tra, nếu hôm qua cũng có nữa thì đại chưởng quầy, chúng ta gặp rắc rối lớn rồi." Triệu chưởng quầy tay run không sao bình tĩnh lại được:
Đám chưởng quầy các cấp trong phòng xôn xao.
"Trật tựt"
Tằng Phúc không phải ai xa lạ, chính là tên hỏa kế ở nhà tắm phường Tấn Xương ngày nào, nhờ khôn khéo làm ăn, sau được Vân Sơ đưa tới Khúc Giang lý làm lý trưởng quản lý lò gạch, nay là đại chưởng quầy sở giao dịch. Tuy làn da đen nhẻm hết cứu, nhưng toàn thân áo gấm sa hoa, không còn chút dáng vẻ nghèo khó ngày nào, chỉ thấy khí thế của người bề trên.
Tằng Phúc ra hiệu Triệu chưởng quầy đóng cửa lại, hai tay đấm xuống bàn, nhìn quanh phòng một lượt:" Chiều hôm qua, huyện lệnh huyện Vạn Niên Lưu Nạp Ngô trong một ngày lấy đi mười vạn quan trong kho tiền bảo đảm."
"Nếu chỉ là mười vạn quan sao gây ảnh hưởng lớn thế được?" Nhị chưởng quầy Hoắc Thành chất vấn:
Tằng Phúc đi qua đi lại:" E là chuyện xấu nhất xảy ra rồi, năm xưa quân hầu đã hứa với đại thương họ bỏ tiền đảm bảo cho sở giao dịch, quan phủ không bao giờ đụng vào tiền trong kho, nếu dùng, họ có tiền rút vốn lại."
"Dù sao tiền trong kho không phải của quan phủ mà của đại thương hộ, đương nhiên cũng có huyện Vạn Niên trong đó, nhưng mà tiền của họ vẫn là phần lớn."
Cả đám chường quầy tái mặt, ai cũng đoán ra hậu quả, một người kêu lên:" Đã tới kỳ hạn đâu, sao họ biết được chứ?"
Tằng Phúc cố gắng tỏ ra trấn định:" Kỳ hạn là giao ước với quân hầu, khi quân hầu chấp chính thì họ không lo gì, nhưng từ khi nghe nói bệ hạ sẽ phái quan viên mới tới nhậm chức thì họ đã phái người tới canh chừng nhà kho rồi. Nếu quan viên mới tới không tuân thủ lời hứa, lấy tiền trong kho, họ hẳn rút tiền ngay tránh tổn thất."
"Lưu Nạp Ngôn lấy đi mười vạn quan tiền, nhưng tính lên đầu huyện Vạn Niên chúng ta."
Hoắc Thành nóng tính chửi um xùm, đập bàn:" Phải ngăn họ lại."
Tằng Phúc bóp trán:" Ngăn sao được, chúng ta lấy gì đảm bảo với họ chuyện này không tái diễn? Ôn huyện lệnh có nhà thì may ra ... Ài, giờ nghĩ cách gom tiền bù lại khoản thiếu hụt này đi!"
"Khốn kiếp!" Hoắc Thành vơ ấm trà trên bàn ném ra ngoài cửa sổ, chẳng bận tâm xem có trúng ai không, ngã người ra ghế tựa, mắt nhìn trân nhà:" Hai mươi vạn quan thì chúng ta tự giải quyết được, năm mươi vạn quan cần tới huyện Vạn Niên hỗ trợ ... Bây giờ, giờ e là thiếu cả 200 vạn quan rồi, đại chưởng quầy tính tới việc bán ta vào phường Bình Khang làm quy công đi."
"Thế thì xong rồi." Bình Lang vị chưởng quầy lâu năm cũng ngồi dựa vào lưng ghế:" Còn làm được cái gì nữa, Hoắc chưởng quầy còn trẻ, vẫn đi khách được, bán đi làm thỏ gia được ít tiền, lão phu già rồi, làm quy công đưa khách là thích hợp nhất."
Hoắc Thành cười khẳng khặc, vô cùng thê lương:" Được, ta đi làm thỏ gia. Bình gia, khi đó ông làm quy công, kiếm cho ta vài vị khách hào sảng, ha ha ha..."
Triệu chưởng quầy vào cuối cùng chưa cam tâm:" Thế này, thế này chẳng phải để quân hầu gánh hết à, bây giờ đơn trong tay chúng ta, chỉ cần trì hoãn vài ngày, chúng ta có thể đem tổn thất di chuyển tới cho thương hộ phía dưới ..."
"Ngươi cho rằng quân hầu lại làm chuyện đấy à?" Hoắc Thành vơ chém trà ném Triệu chưởng quây:" Súc sinh, ngươi định hại anh danh cả đời của quân hầu sao, lão phu không tha cho ngươi..."
"Các vị bình tĩnh." Tằng Phúc nhanh tay bắt lấy chén trà, trấn an:" Chuyện bẩm báo phu nhân rồi, lát nữa phu nhân sẽ tới."
"Các vị, chuyện mới bắt đầu, chưa tới lúc tuyệt vọng, mọi người về kiểm tra đơn hàng trong tay, thống kê khoản thiếu hụt, cố gắng thu hồi tiền hàng bền ngoài, huy động toàn bộ tài chính có thể dùng, ngừng cấp tiền đảm bảo. Đợi phu nhân lên tiếng chúng ta mới lập kế hoạch."
"Tóm lại, phải tin vào quân hầu, quân hầu xưa nay mưu tính sâu xa, ắt dự phòng một ngày thế này rồi, chỉ cần chúng ta kiên trì tới lúc quân hầu về thế nào cũng có cơ xoay chuyển."
Tằng Phúc đang động viên mọi người thì cửa bị đẩy văng ra, Lôi Đầu mồ hôi mồ kê nhễ nhãi chạy vào, hoảng hốt nói:" Đại chưởng quầy, không xong rồi, bên kho tiền vì chuyện lấy tiền mà đánh nhau rồi."
Mọi người vừa bình tĩnh được đôi chút lại nhao nhao:" Tiền của chúng ta thì sao?"
Lôi Đầu lau mồ hôi:" Mạnh chưởng quây của kho tiền đã giữ lại tiền của chúng ta, nhưng chỉ có hơn mười bảy vạn bốn nghìn quan..."
"Được rồi!" Tằng Phúc ngăn Lôi Đầu nói tiếp, lớn tiếng át đi:" Mọi người xem, tình hình không phải quá tệ đúng không, chúng ta đâu phải là không còn một xu, mau đi làm việc đi, ổn định khách hàng, tiền cần chỉ cứ chỉ..."