Q6 - Chương 076: Thanh cao đâu ra, chẳng qua là tiền chưa đủ. (2)
Q6 - Chương 076: Thanh cao đâu ra, chẳng qua là tiền chưa đủ. (2)Q6 - Chương 076: Thanh cao đâu ra, chẳng qua là tiền chưa đủ. (2)
Lý Hiền có một điểm tốt, đó là chịu khó lắng nghe đám văn thần mưu sĩ của mình, hỏi:" Hứa học sĩ thấy sao?"
Một câu hỏi trực tiếp như thế, Hứa Thư Nha không tiện lờ đi, chắp tay nói:" Môn hạ của điện hạ đa phần là người giỏi thanh đàm, học vấn tài hoa đều cực tốt, đó là điều không cần bàn cãi."
"Có điều luận tới năng lực trị quốc thì lại thiếu sót."
"Thành Trường An là trọng địa của Đại Đường, không được phép xảy ra sai sót, nếu không chẳng khác gì nước lũ tràn đê, thủy yểm thất quân."
"Vân Sơ rời Trường An hai năm rồi, trong thời gian đó bệ hạ thà để trống vị trí huyện lệnh cũng không dám tùy ý phái quan viên tới thay thế, chính là vì không dám thay đổi Trường An, sợ tạo ra hậu quả không gánh được."
"Điểm này lão thần vô cùng tán đồng, Trường An phải bậc trí sĩ tài hoa mới giá ngự được."
"Điện hạ đáng lẽ nên tập trung chú thích Hậu Hán Thư chứ không nên lỗ mãng can thiệp vào Trường An."
Sử Tàng Cật bị ông ta nói chỉ giỏi nói xuông, không biết làm việc thì mỉa mai:" Chẳng phải bệ hạ vừa phái Vũ Thừa Tự, Vũ Tam Tư tới sao, chẳng lẽ trong mắt ngài đó là bậc chí sĩ tài cán."
Hứa Thư Nha không để ý tới ông ta, chỉ nói với Lý Hiền:" Lão thân cho rằng Nhị Vũ chẳng qua là con tốt thí mà bệ hạ tung ra thăm dò nông sâu Trường An mà thôi. Nói cho cùng thì nơi này đúng là không thể thiếu quan chủ quản quá lâu, nếu không cũng sẽ xảy ra vấn đề."
Lưu Nạp Ngôn sợ Ung vương bị Hứa Thư Nha thuyết phục đứng dậy chắp tay:" Khởi bẩm điện hạ, vi thân từ một nơi bí mật biết được Vân Sơ ngầm tích trữ khoản tiền lớn, nếu lấy ra dùng, muốn làm gì chẳng thành."
Lý Hiền đứng bật dậy:" Thật không?" Lưu Nạp Ngôn thì thầm bên tai Lý Hiền vài câu, Lý Hiền vỗ bàn:" Quá tốt rồi."
Hứa Thư Nha thấy bộ dạng kích động của Lý Hiền như thế thì cũng đứng dậy nói:" Nếu chư vị có ý đó, vậy xin điện hạ cho lão thần chuyên tâm chú thích Hậu Hán Thư."
Lý Hiền xấu hổ nói:" Tiên sinh, lần này coi như cô vương thất lễ, đợi cô vương lấy được số tiền tài này sẽ lập tức rút lui, trả huyện Vạn Niên cho huynh đệ Vũ gia."
Hứa Thư Nha thở dài:" Điện hạ là hoàng tử cao quý, sao lại bị mê hoặc bởi tiền tài? Với thân phận điện hạ, chỉ cần chuyên tâm vào kinh điển, nghiêm cứu học vấn thánh hiền, để lại tiếng thơm đời sau là đủ."
"Chú thích Hậu Hán Thư không cần nhiều tiền tài, chỉ cân bỏ công sức, dù nghèo khó một chút cũng không hề gì. Học vấn mà dính líu tới tiền bạc, ắt mất đi thần vận ..."
Nói tới đó thấy Lý Hiền có vẻ bỏ ngoài tai, ông ta dừng lại:" Thôi vậy, thôi vậy, thần xin cáo lui trước."
Lưu Nạp Ngôn nhìn Hứa Thư Nha rời đi, khinh thường nói:" Từ xưa tới nay, học vấn chưa bao giờ rẻ."
Trong đầu Lý Hiền vẫn hồi tưởng lời Hứa Thư Nha vừa nói, bản thân hắn cũng không phải người quá xem trọng tiền tài, chỉ là con số mà Lưu Nạp Ngôn vừa nói bên tai thực sự quá kinh người. Có số tiền đó, thực sử là làm được rất nhiều việc.
Cân nhắc chốc lát Lý Hiên lệnh Lưu Nạp Ngôn và Sử Tàng Cật:" Nhanh lên, không được trì hoãn."
Lưu Nạp Ngôn và Sử Tàng Cật nhận lệnh rồi vội vàng rời đi.
Lương Kiến Phương thấy hôm nay uống rượu sướng khoái nhất, tay phải vốn đau đớn vô cùng, đột nhiên lại không đau nữa. Nhìn cánh tay phải đã vặn vẹo biến hình, Lương Kiến Phương dùng tay trái uống rượu:" Lão tử đã nói mà, trước kia đau là vì uống rượu chưa đủ, chỉ cần đủ rượu, trên đời này chẳng bệnh gì là không chữa được."
Nói rồi lại nhấc một vò rượu nữa từ dưới đất lên, đổ vào miệng cứ như cá kình hút nước.
Đến khi Lương Kiến Phương uống hết rồi, nói với Lý Tích:" Ta sắp xong đời rồi." Lý Tích ngồi ở chủ vị nhìn vạt áo ướt đẫm rượu của Lương Kiến Phương, nâng chén:” Cạn!"
Lương Kiến Phương run run nâng chén mời lại, rồi lại bảo Tô Định Phương:" Lão Tô, ta sắp xong đời rồi."
Tô Định Phương cười ha hả:" Ông đi trước đi, chiếm vị trí tốt cho huynh đệ ..."
Lương Kiến Phương không nhớ rốt cuộc mình đã nói bao nhiêu lần câu "sắp xong đời rồi", không nhớ là vì ông ta cứ nói mãi, nói mãi rồi lăn ra chết. May mà trước khi chết ông ta uống hết chén rượu cuối cùng trong đời này, uống không sót giọt nào.
Phó dịch an bài xong cho Lương Kiến Phương, yến tiệc vẫn tiếp tục.
Cho tới khi một người trung niên khẽ thì thâm bên tai Lý Tích, ông ta cười to sảng khoái.
Thẩm Như lúc đó đang ở trong gian phòng bệnh xa hoa nhất thái y viện gặm chân giò, hắn rất thích ăn gân, móng gió nguội, nên nhai gân rất thích.
Ngồi trước mặt hắn còn có một phu nhân trẻ, bầu ngực cao ngất, nàng cũng đang cầm một cái móng giò ngâm, chu đao rút gân lợn ra cho Thẩm Như, Thẩm Như lột da lợn cho nàng.
Dưới chân hắn là một đứa bé bụ bẫm, đứa bé còn rất nhỏ đang ngủ, thi thoảng vẫn đạp chân.
Cả hai người đều nhìn đứa bé trìu mến, còn chân giò chẳng qua là ăn cho vui miệng thôi. Đến khi một nam tử gầy gò nhỏ thó ho khe, phu nhân của Thẩm Như mới vội vàng bế đứa bé đi, Thẩm Như vẫn nhìn theo bóng lưng yểu điệu phu nhân một lúc mới nói:" Làm sao trông ta giống có bệnh?"
Nam tử đó chẳng phải ai xa lạ là Nhạn Cửu, cái tên có thể khiến khối người ở thành Trường An đóng sâm cửa không dám ra ngoài. Nhìn Thẩm Như mặt mày hồng hào nào giống có bệnh, ông ta nói:" Chẳng thà bệnh thật cho rồi."
Thẩm Như dùng khăn tay lau mỡ trên miệng, xét tới tính nghiêm trọng của sự việc, hắn thấy lựa chọn này không tệ:" Đừng chết người đấy." Nhạn Cửu lấy từ trong ống tay áo ra một sợi tơ rất chắc chắn, quấn vào hai tay:" Không chết được đâu, tối đa là khiến y giả cho rằng ngài bị lửa giận công tâm, không tổn thương tới tâm mạch."
Thẩm Như chưa yên tâm hẳn:" Không có vấn đề gì chứ? Ngươi cũng thấy rồi đấy, phu nhân ta vừa sinh cho ta một nữ hài, ta còn muốn sinh vài nhi tử nữa để kế thừa gia nghiệp."
Nhạn Cửu siết sợi tơ sau tai Thẩm Như:" Trước tiên cứ hôn mê vài ngày đã, đợi khi ngài tỉnh lại có khi chuyện kết thúc rồi."
"Bọn chúng nóng vội thế sao?"
"Ung vương tham lam hơn ngài nghĩ."
Thẩm Như từ việc hoàng đế phái huynh đệ Vũ gia tới là đoán ra, hoàng đế muốn tóm lấy điểm yếu của hoàng hậu, không ngờ lại vác đá đập chân mình:" Nói ra thì năm nay..."
Hắn chưa nói hết bị Nhạn Cửu khó chịu vì lắm lời làm hôn mê.
Nhạn Cửu ghẽ gẩy sợi tơ, sờ mũi Thẩm Như, thấy hô hấp của hắn rất đều mới rút tơ ra.
Khi Nhạn Cửu sắp rời khỏi đại môn thái y thự thì phía phòng bệnh truyền tới tiếng la thất thanh của Thẩm phu nhân, tên đó cũng là thứ tàn nhẫn, không hề nói cho lão bà chuyện hôn mê, loại người này còn tiến xa.