Q6 - Chương 075: Thanh cao đâu ra, chẳng qua là tiền chưa đủ. (1)
Q6 - Chương 075: Thanh cao đâu ra, chẳng qua là tiền chưa đủ. (1)Q6 - Chương 075: Thanh cao đâu ra, chẳng qua là tiền chưa đủ. (1)
Vạn Niên huyện chủ bạ Thẩm Như mới sáng sớm đã đứng ở trước đại môn huyện nha chờ đợi tân huyện lệnh và tân huyện thừa. Nguyên huyện thừa Trương Giáp được thăng lên làm Thai Dương lệnh, chỉ đợi huynh đệ Vũ thị tới để đi nhậm chức.
Từ khi từ quan không được, bị người ta tóm lại làm chủ bạ, Thẩm Như không khác gì ngồi trên bàn chông, suốt ngày nơm nớp lo sợ, mới hai tháng thôi mà một người chưa tới bốn mươi tóc đã có sợi bạc rồi.
Có điều từ hôm nay trở đi mọi chuyện sẽ lại đâu vào đó, huyện lệnh và huyện thừa tới nhậm chức, vị chủ bạ xếp thứ ba trong huyện như hắn có thể cáo bệnh nghỉ ngơi rồi. Thậm chí Thẩm Như còn đặt sẵn một phòng bệnh ở thái y viện, chuẩn bị điều dưỡng thân thể thật tốt, bù đắp lại hao hụt thời gian qua, đợi quân hầu về rồi mới thi triển quyền cước.
"Lâu quá! Lâu quát" Lưu Như xoa xoa tay đưa lên miệng thổi cho đỡ lạnh, kỳ thực hắn đứng chưa lâu, chẳng qua do lòng sốt ruột quá mà thôi:
Sương sớm chưa tan hết, một lẻ tám hồi chuông vẫn chưa gõ xong Thẩm Như đã thấy mười mấy người vội vàng đi về phía nha môn. Nhìn kỹ hơn thì không ngờ hắn quen người đi đầu, trước kia làm chủ bạ đô thủy giám, nay là Ung vương phủ tẩy mã Lưu Nạp Ngôn.
Đợi Lưu Nạp Ngôn tới gần, Thẩm Như nghi hoặc đi lên đón:" Lưu huynh tới huyện Vạn Niên ta công cán à?”
Chưa đợi Lưu Nạp Ngôn nói đằng sau có một người trung niên râu dài, trông như đạo sĩ tu đạo, quát:" Càn rỡ, còn không mau bái kiến huyện tôn?"
Thẩm Như chẳng hiểu gì:" Không phải chứ, bản quan nhận được công văn lại bộ nói, tới nhậm chức là hai vị hầu tước Vũ Thừa Tự và Vũ Tam Tư mà."
Lưu Nạp Ngôn xua tay cản tả lĩnh quân Sử Tàng Cật đang định phát tác, vẻ mặt hiền hòa:" Huynh đệ Vũ thị vì phải trông coi việc tu sửa biệt viện của hoàng hậu ở Ly Sơn, không rảnh tới nhậm chức. Ung vương lo huyện Vạn Niên thời gian dài không có quan chủ quản, sẽ làm lỡ dở chính vụ. Cho nên lấy danh nghĩa đại đô đốc Ung Châu, chặn văn thư lại bộ, lệnh ta và tả lĩnh quân Sử Tàng Cật tạm tới huyện Vạn Niên xử lý chính vụ. Đợi hai vị hầu tước Vũ gia xong việc ở Ly Sơn, sẽ trả lợi chính vụ cho họ."
"Thẩm chủ bạ cứ yên tâm, Ung vương điện hạ chỉ lo cho quốc sự, không có gì không ổn hết."
Thẩm Như nghe vậy thì giận lắm:" Huyện Vạn Niên là trọng địa quốc gia, chuyện thay đổi quan chủ quản sao có thể coi như trò chơi thế được."
Xưa nay Ung vương thích kết giao văn sĩ, cả ngày làm thơ văn túng luận thiên hạ, ai cũng cho mình tài trí ngút trời, chẳng qua chưa gặp thời, bởi thế toàn hạng tâm cao khí ngạo, không coi người khác ra gì. Sử Tàng Cật cũng là người như vậy, lạnh lùng nói:" Thẩm chủ bạ đang nghi ngờ Ung vương điện hạ à?"
"Bệ hạ phái mỗ tới huyện Vạn Niên làm chủ bạ, mỗ phải có trách nhiệm, không phụ sự giao phó của bệ hạ, nhất định không cho phép chuyện hoang đường như vậy xảy ra, mỗ phải dâng tấu ... Các ngươi làm gì thế hả, buông ra, ta là quan viên triều đình ..."
Chưa đợi Thẩm Như nói hết, Sử Tàng Cật phất tay, lập tức có hai tên chưởng cố xông tới, mặc Thẩm Như la hét, lôi hắn đi xênh xệch.
Lưu Nạp Ngôn, Sử Tàng Cật hừ mũi khinh bỉ, bọn họ không hề thấy đám tiểu quan đang run bần bật kỳ thực nhìn Thẩm Như đầy hâm mộ.
Thẩm Như bị hai tên chưởng cố kéo khỏi chợ Đông, ném hắn ra Chu Tước Đại Nhai, dù hai tên chưởng cố đã đi, Thẩm Như vẫn vỗ mặt đất, chửi bới không dứt.
Tới khi Thẩm Như uất hận tới phun máu, mới được một đám người bất lương ba chân bốn cảng khiêng vào thái y viện. Những đồng liêu xưa kia thân thiết với hắn chẳng có ai chạy ra hỏi han mà vây quanh bên Lưu Nạp Ngôn, Sử Tàng Cật nịnh bợ.
Thói đời bạc bếo, chủ bạ Thẩm Như hai năm qua hô phong hoán vũ ở huyện Vạn Niên coi như được nếm trải toàn bộ.
Không ít bách tính Trường An chứng kiến cảnh đó cũng cảm thán không thôi.
"Chẳng qua là một đám tiểu lại." Lý Hiền thân phận cao quý, nghe Lưu Nạp Ngôn bẩm báo xong thì chẳng coi ra gì, loại chuyện người đi trà lạnh với một hoàng tử như hắn mà nói thì đã thấy quá nhiều, có gì lạ đâu.
"Các ngươi đã nghĩ ra nếu Vân Sơ trở về phải ứng phó thế nào chưa?"
Cả cái Trường An này chỉ có hai người thực sự làm Lý Hiền kiêng dè, đó là Lưu Nhân Quỹ và Vân Sơ. Hiện Lưu Nhân Quỹ đã vận chuyển lương thảo tới Doanh Châu, còn Vân Sơ thì vẫn làm hòa thượng ở chùa Quảng Phúc.
Còn vê phần đám huân quý Lý Tích, trong điển lễ phong thiện gặp phải đả kích chưa từng có, hiện giờ kẻ nào kẻ nấy ngoan ngoãn ở nhà, ăn uống hưởng lạc đến đại môn cũng không dám đóng.
Chẳng qua là một đám lão già hết thời thôi.
Lưu Nạp Ngôn tự tin nói:" Điện hạ chớ lo, chuyện vừa rồi là minh chứng, Vân Sơ có về thì sao, một tay vỗ không kêu, người trước kia nghe theo y sẽ đều quy thuận điện hạ rồi."
Lý Hiền nghĩ cũng phải, quan trường là chốn thực dụng, nếu Vân Sơ không có người trong tay thì chẳng gây nên được sóng gió gì:" Vậy thì phải mau chóng khống chế Trường An, thời gian của chúng ta không nhiều. Tấu chương của Thẩm Như bị ta giữ lại, nhưng thành Trường An này nhiều nha môn, cũng nhiều thám tử Bách ky ti, nếu chúng dùng con đường của mình dâng tấu, cô vương không ngăn được đâu."
Sử Tàng Cật vuốt chòm râu dài đen bóng được chăm chút cẩn thận:" Thần đã nghiên cứu Trường An một thời gian dài, Vân Sơ đúng là nhân tài hiếm có thế gian, y tạo ra một mô hình Trường An với các mắt xích kết nối bổ trợ cho nhau chặt chẽ, rất đáng phục."
" Ví dụ rõ ràng nhất chính là y không dùng một đồng tiền thuế lại có thể cải tạo tám thành phường thị cũ kỹ của Trường An, thông qua việc cải tạo để thúc đẩy một vài sản nghiệp phát triển, từ đó sản sinh ra một lượng lớn người giàu có. Tiếp đó lợi dụng đặc tính phú hào Đại Đường đều hướng về Trường An, lấy phường thị cải tạo đẹp đẽ này, đưa thêm phú hào tới, củng cố căn cơ của Trường An." "Những phú hào này tới lại bỏ tiền thiết lập thêm sản nghiệp mới, từ đó tài phú sinh sôi không ngừng. Bởi thế muốn khống chế Trường An, chúng ta phải lôi kéo các phú hào này, bọn họ là mệnh mạch của Trường An."
Lưu Hiền gật gù tán thưởng, Lưu Nạp Ngôn lại có ý kiến khác, gạt đi:" Lời này sai rồi, làm giàu cho Trường An không phải là những phú hào, chính là sở giao dịch Khúc Giang lý."
"Sở giao dịch đó dung nạp gần như toàn bộ đại thương cổ của Đại Đường, cùng với thương cổ đất phiên. Chính nhờ vào phương thức treo biển giao dịch, thương cổ chỉ cần liệt kê hàng hóa muốn mua hoặc bán, cơ cấu quan phủ đảm nhận khâu trung gian, khiến việc mua bán trở nên đơn giản nhanh chóng, còn quan phủ cũng thu được thuế mà không sợ gian lận."
"Đây mới là căn cơ của Trường An."
"Còn những phường thị được xây dựng đẹp đẽ chẳng qua là cung cấp nơi để người ta vui say quên lối thôi."
"Nói thế cũng có lý." Lý Hiển nghe vậy cũng gật gù, sau đó chuyển ánh mắt sang Hứa Thư Nha, người này là bác sĩ Hoằng Văn Quán, là lão sư mà phụ hoàng phái tới giúp hắn, xưa nay nổi tiếng mưu tính sâu xa.
Thế nhưng Hứa Thư Nha chẳng có phản ứng gì, thậm chí còn nhắm mắt lại.