Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1319 - Q6 - Chương 089: Mở Lại Thương Đạo. (2)

Q6 - Chương 089: Mở lại thương đạo. (2) Q6 - Chương 089: Mở lại thương đạo. (2)Q6 - Chương 089: Mở lại thương đạo. (2)

Cùng với việc số vàng được Trần Đan Sinh khẳng định, cùng với lời hứa hẹn hấp dẫn của Vân Sơ, toàn bộ thương cổ Hàm Đan mắt tỏa ánh vàng, la hét muốn giao dịch với Vân Sơ.

Đúng như Vân Sơ nói, vàng mười không phải thứ thương cổ bình thường có thể sở hữu, thứ này không đơn giản là tiền, mà còn dùng làm gia bảo truyền đời, bình thường hiếm gặp một đĩnh, nói gì nhiều thế này, đây là thứ dù nhiều cũng không mất giá.

Vân Sơ nói to:" Nhưng ta phải nói trước, chỉ khi nào đem hàng tới Trường An, hoàn thành giao dịch ở sở giao dịch, mới có thể lấy vàng này."

Sự ồn ào lắng xuống đôi chút, có thương cổ hỏi:" Quân hầu, sao không giao dịch luôn ở Hàm Đan, thế có phải hai bên đỡ tốn công không?"

"Tất cả trật tự nghe ta nói." Vân Sơ nhảy lên nóc chiếc xe ngựa, đợi tất cả ổn định lại nhìn cả về phía mình, nói:" Nếu chỉ vì kiếm tiền, mỗ cần gì làm ăn chứ? Mấy ngày qua kêu nghèo kêu khổ với mọi người đã thu được 3000 quan tiền rồi."

"Mỗ gia chỉ muốn lập lại uy tín cho sở giao dịch Trường An, để thương cổ thiên hạ có một kênh mua bán thuận tiện, cung cấp nền tảng nhanh gọn an toàn cho thương cổ vốn không đủ."

"Ta biết, chữ tín của sở giao dịch bị tên Ung vương ngu xuẩn hủy rồi, khiết mọi người hoảng hốt rút tiền bỏ chạy."

"Nhưng ta tấu lên triều đình, bệ hạ phát ý chỉ, nếu dám sử dụng, tham ô tiền đảm bảo trong sở giao dịch, chém!"

"Cho nên chư vị, chúng ta chỉ cần dựng lại sở giao dịch, việc treo biển giao dịch sẽ tiếp tục vận hành, tiếp tục mưu lợi cho thương cổ, không còn lo bị đụng chạm tham ô nữa."

Phản ứng phía dưới không mạnh, làm ăn với Vân gia thì họ không ngại, uy tín Vân gia đã qua vô số khảo nghiệm rồi, nhưng cái sở giao dịch kia, một lần bị rắn cắn, ba năm sợ dây thừng, mọi người đều ái ngại. Một ý chỉ của hoàng đế có thể ngăn toàn bộ người trong thiên hạ đấy, nhưng mà, không ngăn được hoàng đế. Không ai dám nói ra, nhưng sự việc này đúng là ảnh hưởng uy vọng hoàng gia.

Trần Đàn Sinh sờ đĩnh vàng trong mắt không hề có chút tham lam nào, mà chứa đứng tinh minh của thương cổ:" Quân hầu, số đĩnh vàng này không đơn giản."

Vân Sơ ánh mắt bất thiện:" Làm sao?"

"Không sao, không sao." Trần Đan Sinh cười khan:" Chữ vạn khắc trên đó rất đẹp."

Nghe Lão Trần nói thế, những người khác mới để ý, ai nấy đều bị số vàng lóa mắt không để ý, chỉ tên mê chơi vàng như Trần Đan Sinh mới nhận ra.

Mọi người lập tức cầm đĩnh vàng lên, không có phát hiện ký hiệu của Phật môn, thế là bắt đầu xì xào bàn tán, kèm theo đó là những ánh mắt hèn mọn nhìn về phía Vân Sơ.

"Thế nào, có làm không?" Vân Sơ bực mình hỏi:

Thế nhưng lúc này hứng thú bọn họ có vẻ không ở chuyện làm ăn nữa, Lưu Phu Tử không hề giống tên gì cả, cười rất gian:" Bảo sao quân hầu lại đi làm hòa thượng, thì ra..."

Vân Sơ bất lực giang tay:" Nếu không đi làm hòa thượng, làm sao mở mồm xin tiền Huyền Trang đại sư."

Tức thì xung quanh phát ra tiếng cười khẽ.

Vân Sơ nhảy xuống xe ngựa, thình lình tung một nắm đấm, đấm xuyên thành xe dày, làm xe thủng một lỗ lớn.

Tiếng cười ngay lập tức lắng xuống, Lưu Phu Tử đổi sang gương mặt trang trọng:" Nếu quân hầu đã muốn gây dựng lại việc treo biển giao dịch, tiểu nhân sẽ dốc lòng hỗ trợ."

Trần Đan Sinh vỗ ngực bồm bộp:" Mỗ sẽ hiệu lệnh toàn bộ hành thương Hà Bắc Đạo đi theo quân hầu, tham dự giao dịch của sở giao dịch mới."

"Đúng, đúng, sắp năm mới rồi, thương cổ đều là người trọng lợi khinh biệt ly, quân hầu yên tâm, dù năm mới cũng tới Trường An hành thương..." Vân Sơ nhìn thấy đám thương cổ đối hẳn thái độ, nhao nhao hưởng ứng, lòng tổn thương, nào là chữ tín gây dựng mười mấy năm, nào là hứa hẹn lợi ích, nào là mưu nọ kế kia, tất cả chẳng bằng sợi lông của nhi tử Huyền Trang đại sư.

Khi Vân Sơ bực bội thì Ôn Nhu ngồi trong gian phòng đất cực lớn ở Ngư Dương, đối diện một đám hán tử mặc đù các loại áo da trên người, vỗ cái đầu trọc nói văn nước bọt.

"Các ngươi thì biết cái chó gì, sở giao dịch ở Trường An bị con lợn ngu xuẩn Ung vương hủy rồi, bệ hạ uất hộc máu, thái tử tới Trường An thấy thảm cảnh của thương cổ, đánh Ung vương suýt tàn tật."

"Lão tử trích máu dâng thư lên bệ hạ, phân rõ thiệt hơn trong chuyện này, bệ hạ vì thế mà phát ý chỉ khắp thiên hạ, kẻ nào dám đụng chạm, tham ô tài chính của sở giao dịch - Chém!"

Cả đám ồ lên, thấy rượu trong chén Ôn Nhu vừa vơi một chút liền thêm rượu ngay, nhìn chăm chăm đợi nghe tiếp.

Thương cổ Ngư Dương xưa nay làm ăn chính ở Chợ Tây, địa bàn của Ôn Nhu, cho nên hai bên tiếp xúc nhiều, uy tín của Ôn Nhu rất cao:" Nói cách khác, sau này có kẻ tùy tiện đụng chạm vào tiên đảm bảo là chết, còn chết cả nhà."

Một lão hán tóc bạc, vóc dáng vẫn hùng tráng, chắp tay nói:" Lão hán lần này ở Trường An mất tiền lớn, may nhờ huyện tôn tán gia giải nạn, đám tiểu thương cổ bọn lão hán mới có tiền mà về quê nhà, nếu không phải nhảy lầu như người ta rồi."

"Lần này sở giao dịch xảy ra chuyện, không liên quan tới huyện tôn, nhưng huyện tôn lấy hết gia tài bù đắp cho mọi người, trong lòng thương cổ Ngư Dương, ngài là anh hùng hảo hán."

"Có điều..."

Lão hán nói tới đó chỉ buông tiếng thở dài, lần này bọn họ chỉ vẻn vẹn là đủ tiên về quê nhà, không tới mức chết đói chết rét ở đất khách quê người thôi.

"Có điều làm sao, hảo hán Ngư Dương có lời gì không dám nói à?" Ôn Nhu đậm mạnh chén rượu xuống giường đất, giọng điệu rất thổ phỉ, khác hẳn phong cách quý công tử thường ngày:

Một tráng hán rõ ràng là người dị tộc, nói giọng phương bắc cực nặng:" Huyện tôn, nếu ngài muốn dựng lại gia nghiệp, bọn tiểu nhân dù ở thảo nguyên xa xôi, bị đám người Trung Nguyên mắng là man di, nhưng xưa nay có ơn báo ơn, có oán báo oán, mọi người gom hàng tốt cho ngài, giúp hài và quân hầu mang về chấn hưng gia nghiệp."

"Còn Trường An bây giờ thối hoắc rồi, ai mà dám tới làm ăn nữa."

Có người lên tiếng liền có người phụ họa:" Đúng đấy ạ, với lại sở giao dịch không còn, làm ăn không đảm bảo. Ngư Dương thương đạo xa tới nghìn dặm, vất vả đi một chuyến, giao dịch với đám gian thương Trường An, bọn chúng biết bọn tiểu nhân không thể không bán, cố tình kéo dài thời gian giao dịch, ép giá bọn tiểu nhân, thế ai dám làm ăn.”

"Đúng thế, đám ngu xuẩn đó nghĩ mình thông minh, chèn ép thương cổ nơi khác tới không làm ăn được, bọn tiểu nhân không tới nữa, xem chúng kiếm bằng cái rắm gì. Cho bọn chúng lên đây mà mua."

Ôn Nhu đợi họ ồn ào đủ rồi, xoa cái đầu trọc:" Có biết vì sao ta lại làm hòa thượng không? Mẹ nó, dám lải nhải thường xuyên chạy tới Trường An, biết cha quân hầu là ai không?"

Thương cổ già tức thì sáng mắt:" Huyện tôn đang nói Huyền Trang đại sư?"
Bình Luận (0)
Comment