Q6 - Chương 090: Mở lại thương đạo. (3)
Q6 - Chương 090: Mở lại thương đạo. (3)Q6 - Chương 090: Mở lại thương đạo. (3)
Ôn Nhu vẫy vẫy tay gọi cả đám tới gần:" Sở giao dịch bị tên súc sinh Ung vương hủy rồi, đó là tâm huyết nửa đời của quân hầu, tất nhiên là không thể buông tay được, các ngươi nói xem, phải làm sao?"
Thương cổ trẻ cười hô hố:" Đi tìm cha."
"Thế nếu ngươi vừa làm hỏng vụ làm ăn lớn, cha ngươi sẽ làm thế nào?"
"Đánh một trận sau đó lại cho tiền chứ làm sao? Cha tiểu nhân chỉ có một đứa con là tiểu nhân thôi, ha ha ha, ông ấy làm gì được?"
Ôn Nhu cười híp mất:" Ngươi thấy Huyền Trang đại sư liệu có nhiều con không?"
Câu này thực sự không tiện trả lời, nhưng mà chắc hẳn là không rồi, nghe nói Huyền Trang vì đứa nhi tử này mà hai mươi năm mắc kẹt, Phật pháp không thể tinh tiến cơ mà.
Thương cổ già lại lên tiếng:" Huyện tôn, nếu như thế chúng ta lấy nói chuyện làm ăn đi, theo huyện tôn mang hàng hóa tới Trường An, người cần ăn ngựa cũng cần ăn, hao tốt trên đường không ít, nếu làm ăn mà không thành ..."
Ông ta để lửng lời ở đó, Ôn Nhu không thèm nhiều lời lấy từ trong lòng ra một xấp giấy dày:" Giống như trước kia, tiền đảm bảo hai thành hàng, số tiền này ở hương tích trù chùa Đại Từ Ấn, chư vị tới Trường An là có thể lấy tiền, giống như lấy tiền đảm bảo từ sở giao dịch vậy."
Người tới đây đều là đại thương cổ quanh vùng Ngư Dương, tất nhiên đều đã thấy thứ này rồi, đây là sáng tạo của Phật môn, có người thậm chí cầm lấy đưa lên ánh mặt trời xem, có thể loáng thoáng thấy hình con cóc.
Kiếm nghiệm số chứng nhận rút tiền này xong, cả đám trả lại cho Ôn Nhu. Đảm bảo thế này cùng với danh tiếng của Ôn Nhu thì cơ bản đủ tin rồi, nhưng mà dù sao mọi người vừa thiệt thòi một vố ở Trường An, nhiệt tình làm ăn không cao, đa phần đợi xem nơi khác thế nào cũng không muộn.
Ôn Nhu thấy thời cơ đã tới, tung đòn dứt điểm:" Nếu chư vị lần này mang hàng tới Trường An, đồng thời ủy thác sở giao dịch mới lập, mỗ gia hứa cấp chư vị tám vạn cân đồ sắt, có thể tới thành Đại Hành giao dịch."
Trong phòng kích động hẳn lên, thảo nguyên họ thiếu nhất là gì? Chính là đồ sắt, nhưng xưa nay triều đình Trung Nguyên hạn chế mặt hàng này cực kỳ nghiêm ngặt.
Thương cổ già đứng ngay dậy, nói với những người khác trong phòng:" Huyện tôn đã nói tới mức này, chúng còn không biết tốt xấu thì không phải là người nữa."
Nói rồi hướng về phía Ôn Nhu vái dài.
Thương cổ khắp phòng học theo, cả phòng ồn áo hẳn lên:" Đi ngay, đi ngay thôi, nhân lúc trời lạnh đồ da dễ bán, chúng ta chuẩn bị hàng..."
Chùa Vĩnh Ninh Từ Châu, Địch Nhân Kiệt ngồi khoanh chân trên bồ đoàn, thần sắc như cao tăng thiền định.
Chỉ là trước mặt hắn không phải tượng Phật, mà là toàn thương cổ.
Đám thương cổ nhìn Đạo Quang đại sư lấy từ ống tay áo rộng thùng thình xấp giấy chứng minh rút tiền từ chùa Đại Từ Ân.
Đạo Quang đại sư xưa nay không hòa hợp với Huyền Trang đại sư, hừ một tiếng nói:" Huyền Trang vì thứ nghiệt tử này mà..."
"Khu, khụ ..." Địch Nhân Kiệt ho mấy tiếng cắt lời ông ta:" Đại sư không nên nói bừa."
"Bần tăng nói bừa bao giờ, muốn người ta không biết thì chớ làm." Đạo Quang ném xấp giấy xuống, giọng giận dữ:" Đây vốn là tiền tài dùng để xây dựng chùa miễu, truyền bá Phật pháp, lại bị Huyền Trang dùng vào việc tư, đang hận."
Nói xong đùng đùng nổi giận bỏ đi.
Địch Nhân Kiệt thở dài, ổn định lại tâm tình nói:" Chư vị thấy thế nào?"
Một thương cổ họ Hồ được mọi người tiến cử ra làm đại diện, sau khi trao đổi ý kiến, nói:" Nếu đã là chuyện liên quan tới tiền tài của Phật môn, lão phu sẽ về chuẩn bị hàng hóa, đi Trường An một chuyến vậy."
Ôn Nhu chắp tay:" Hồ tiên sinh thật hào sảng, mỗ gia đảm bảo, chứ vị lần này tới Trường An, nhất định có thu hoạch lớn."
Khi Vân Sơ, Ôn Nhu, Địch Nhân Kiệt bắt đầu men theo thương đạo ở Hàm Đan, Ngư Dương, Từ Châu đưa lượng lớn thương cổ tiến vê Trường An thì Thụy Xuân đi ngày đi đêm đã về tới Lạc Dương trước
Lý Trị nhìn Thụy Xuân toàn thần bùn đất hốc hác:" Rốt cuộc ngươi tìm được Vân Sơ ở đâu?"
Thụy Xuân về tới nơi chưa kịp nghỉ, báo:" Nô tài tìm thấy Vân công gia ở bên bờ sông Tế Thủy"
"Hả, y lên đó làm gì, đó không phải là đường về Trường An”
"Vân công gia mang theo năm mươi vạn quan của Huyền Trang đại sư, đang chuẩn bị về Trường An"
Lý Trị thở dài:" Y vẫn còn muốn ném tiền vào cài động không đáy đó sao?"
"Bệ hạ trước khi sắc lệnh của triều đình cùng ý chỉ bệ hạ tới, Vân công gia đã có kế hoạch rồi, ngài ấy muốn dùng 50 vạn quan này thúc đẩy thương đạo từ Hà Bắc tới Trường An Ngoài ra còn có Ôn hầu đi Ngư Dương, Địch hầu tới Từ Châu đều mang mục đích tương tự”
Vũ Mị ở bên cạnh hỏi ngay:" Y nắm chắc được mấy phần"
Thụy Xuân quỳ hai gối lắc đầu:" Nô tài cũng hỏi câu đó, Vân công gia không dám khẳng định, ngài ấy nói mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, nếu vẫn không được, có lẽ ngài ấy có lẽ đem toàn bộ đánh cược vào"
Cả Vũ Mi và Lý Trị đều không nói gì, trong đại điện rộng rãi chỉ còn tiếng nước nhỏ tí tách từ đồng hồ nước
Thụy Xuân thấy đế hậu không hỏi gì cả, lấy ra một bản tấu:" Đây là cuộc nói chuyện giữa nô tài và quân hầu bên Tế Thủy, nô tài sợ quên nên đã chỉnh lý lại thành tấu đối"
Lý Trị mở tấu ra xem, đưa Vũ Mị:" Nàng cũng xem đi, trẫm và nàng đều nhìn nhầm người ngày"
Vũ Mị xem hết bản tấu, buông một tiếng thở dài, chuyện lần này khiến họ hổ thẹn. "Bệ hạ, còn một chuyện nữa, Trương Đông Hải báo, Vân công gia chạy liên ba ngày ba đêm tới Bách Hoa Sơn, chém chết Quách Đãi Phong còn chỉ huy phủ binh giết chết 2000 người Khiết Đan. Mặc dù Vân công gia dặn hắn không báo lên, coi như ngài ấy chưa từng rời chùa Quảng Phúc, nô tài thấy nên báo cho bệ hạ." Thụy Xuân cẩn thận nhìn hoàng đế, chuyện này nói ra dính dáng tới việc tự ý điều động quân đội, khá nhạy cảm:
Nhưng nếu nhìn ở góc độ khác, khi đó Doanh Châu đại loạn, khắp vùng Sơn Đông, không biết bao kẻ cơ hội gây loạn, ý đồ bất chính.
Khi đó Vân Sơ nắm trong tay lực lượng này, bằng tài hoa của y, rõ ràng có thể tranh thủ thời cơ làm vài việc, nhưng y không làm. Chuyện này lần nữa chứng tỏ Lam Điền quận công thực sự một lòng với Đại Đường.
Hắn tin bệ hạ nhìn ra điểm ấy mới nói.
"Hiệp can nghĩa đảm! Hay, giết hay lắm!" Lý Trị hiển nhiên không để ý hành vi vượt quyền của Vân Sơ, vỗ bàn khen hay, lại cảm thán:" Tên Nhị Bách Ngũ đó vẫn nóng tính như lửa, không bị quan trường mài mòn cá tính ... Xem ra người thay đổi là trẫm không phải y."
"Mai tới chùa Pháp Hoa, đem theo bút tín của trẫm, mời Huyền Trang đại sư tới Từ Vi cung giảng kinh cho trẫm, trừ đi ác niệm trong lòng."
"Trâm phải bình tĩnh lại, châm chậm thôi, mọi việc phải chậm lại, không thể gấp, chỉ cần gấp sẽ dễ xảy ra sai sót. Hiện giờ tất cả mọi phiền toái đều do trẫm quá gấp gáp mà ra."
"Sau này trẫm không làm việc nóng vội như vậy nữa, hoàng hậu cũng nhớ lấy, ổn định cục diện, bình an lâu dài, đó là thứ hoàng gia cần."
Vũ Mị thi lễ:" Anh minh không ai hơn bệ hạ."
(*) Hi vọng vụ này chưa kết thúc ở đây, nếu không thì phèn quá.