Q6 - Chương 091: Chữ tín thôi chưa đủ.
Q6 - Chương 091: Chữ tín thôi chưa đủ.Q6 - Chương 091: Chữ tín thôi chưa đủ.
Vũ Mị phẫn nộ rời khỏi Tử Vi Điện, đó là vì vừa rồi khi Lý Trị biết Vân Sơ lại chứng nào tật nấy muốn đem người ta biến thành xương khô, một thần tử hết lòng vì nước như thế, Lý Trị tất nhiên là phải bảo vệ, cho nên bảo Vũ Mị hạ chỉ ... Hoàng hậu không vui cho lắm nhưng vẫn nhận.
Lý Trị thương xót cho Vân Sơ.
Dù sao một đại thần đã đắc tội với huân quý, hào tộc, lại đắc tội với văn thần, bây giờ đắc tội với cả hoàng hậu thì không dễ sống.
Có điều Lý Trị thấy mình có thể tốt với Vân Sơ một chút để bù đắp, lại bảo thái tử tốt với Vân Sơ một chút, như thế một ngày hắn ngự long đăng thiên, thái tử có một đại thần trọng yếu để tin tưởng.
Ở mặt sử dụng nhân tài, Lý Trị có thủ pháp độc đáo, đối với thứ nguyên liệu nấu ăn tuyệt thế như Vân Sơ, tuyệt đối không thể mang ra rang nóng, càng không thích hợp đem nướng có độ lãng phí cao, hấp luộc cũng không được, dù là hầm loại cách làm chắt hết chất cũng không nên.
Loại nguyên liệu nấu ăn này, quan trọng nhất không phải ép hết tư vị của nó ra để dùng, mà trước tiên phải đảm bảo hưởng thụ một mình.
Khi tất cả điên cuồng nhắm vào Vân Sơ, chỉ mỗi bản thân ra sức bảo vệ, còn thiên vị một cách vô lý, như thế Vân Sơ sẽ hao tốn lượng lớn tinh lực đối phó với người phản đối mình.
Lần này Vân Sơ phải cầu cứu tới Phật môn làm Lý Trị rất hài lòng, điều này chứng tỏ Vân gia đã không còn bất kỳ viện trợ nào khác rồi.
Phật môn chỉ hứng thú với truyền giáo, tạo phản chưa có tiền lệ, giáo nghĩa của họ không cho làm chuyện đó.
Suy nghĩ một lúc Lý Trị bảo với Thụy Xuân:" Lấy 50 vạn từ trong kho nội cung cấp cho Vân Sơ, sau này chi dùng trong đại nội giảm một nửa."
Thụy Xuân nhỏ giọng nói:" Bệ hạ, kho tiền của thiếu phủ giám đã trống, kho nội cung cũng không dư giả là bao."
Lý Trị ôm lấy gấu lớn, dựa vào nó:" Chẳng qua là giảm bớt chi dùng vào thứ xa xỉ thôi, có gì to tát, năm xưa mẫu hậu mặc váy lộ chân cơ mà. Đợi Vân Sơ chấn chỉnh lại sở giao dịch rồi thì cái gì cũng có."
"Ngươi đi Trường An nói với Vân Sơ, tiền mất rồi thì thôi, chỉ cần còn người là còn tất cả, đừng để vì cái nhỏ mất cái lớn."
Đợi Thụy Xuân đi rồi, Lý Trị lấy một cái bánh đào trong hộp cho vào miệng gấu lớn, gấu lớn ăn tới vụn bánh vương vãi khắp nơi, Lý Trị bật cười.
"Đúng là đồ tham ăn ... Cả thiên hạ này là của trẫm, tiền ở đâu không quan trọng, trãm chẳng mất cái gì."
Khi Vân Sơ tiến vào Hà Đông Đạo thì nhân số thương cổ theo sau đã lên tới hơn 500 người, những người này đều là đại thương cổ, không lâu sau sau lưng bọn họ còn có thương đội tới thẳng Trường An.
Đương nhiên, chút người thế này đối với sở giao dịch quanh năm bận rộn chẳng là cái gì. Có điêu nay đã khác xưa rồi, có nhiều người như vậy chịu theo Vân Sơ tới Trường An đã là rất đáng quý.
Đội ngũ của Vân Sơ đi tới đâu, người người tán dương sự nhân nghĩa của y, tặng quà vô số, nhưng mà muốn bảo thương cổ Hà Đồng theo y tới Trường An gây dựng lại sở giao dịch thì phải xem đã.
Giờ mọi người đều biết tin Vân gia ở Trường An dù tán gia bại sản cũng không để nợ ai một đồng, nhà như thế đáng tin nhiệm, ai cũng khâm phục. Nhưng tốt nhất vẫn là đừng làm ăn vượt quá gia sản Vân gia.
Thương nhân nói chuyện làm ăn, chứ không phải nói nghĩa khí, dù chữ tín Vân gia tốt đến mấy, không có nghĩa đó là sự đảm bảo, cùng lắm thì chỉ làm vụ hơn tổng giá trị tài sản Vân gia hai thành thôi.
Hai thành này đã là sự thừa nhận cực cao của thương hộ với Vân Sơ rồi, hai thành này chính là lợi nhuận của người ta, một người có thể khiến thương hộ dù bỏ lợi nhuận cũng muốn làm ăn cùng, khắp Đại Đường này chỉ có một. Cho nên Vân Sơ muốn cứu sở giao dịch thì thanh danh cùng gia sản của y chưa đủ, vì vụ đầu tư này vượt quá xa giá trị con người của Vân Sơ.
Đúng lúc này Ngộ Không đại sư, đệ tử của Huyền Trang đại sư xuất hiện, mặc dù Ngộ Không đại sư không có danh tiếng gì, nhưng không sao cả, đây là người có thể cùng làm ăn với quy mô siêu lớn, lại không lo người ta không trả nổi tiền.
Nhận thức của thương nhân đơn thuần mà trực tiếp vậy đấy.
Vân Sơ chưa về Trường An, y còn qua Tấn Dương trước, nơi này là căn cứ nổi dậy của Lý thị, là lá chắn phương bắc của Quan Trung, mất nó, đại quân thảo nguyên lúc nào cũng có thể nam hạ, đánh thẳng vào Quan Trung. Ngoài ra đây còn là nơi cung cấp lương thực, gia súc quan trọng cho Quan Trung, là trọng trấn kinh tế ý nghĩa không tầm thường, nên sở giao dịch ở đây cũng có ý nghĩa trọng đại.
Sở giao dịch Tấn Dương vốn đang thoi thóp chút hơi tàn, được Vân Sơ mang tới năm mươi vạn quan tiền, dần dần khôi phục chút sinh khí.
Thương cổ chưa bao giờ thiếu tinh thân mạo hiểm, khi Vân Sơ còn chưa tới bọn họ treo giá mua cực thấp, hoặc là đưa ra giá bán hàng cực cao rồi.
Thậm chí có một số người thông minh hơn, dựa theo giá thông thường treo bán ít hàng hóa, có điều dù bán ra hay mua vào thì đều do một tay hắn thao tác, khiến sở giao dịch có được chút thu nhập giao dịch.
Mục đích là để lại ấn tượng với Vân Sơ sắp tới, để khi Vân Sơ cứu thị trường, bọn họ có bát canh nóng đầu tiên.
Vân Sơ mang một đội ngũ thương cổ cực lớn tới Tấn Dương, oanh động toàn thành, vậy mà y ở trong dịch quán suốt một ngày, không có quan viên nào tới bái phỏng, xem ra bọn họ không hưởng ứng chuyện y tới đây tái lập sở giao dịch.
Vậy thì Vân Sơ có thể làm theo ý mình rồi, không cần để ý tới đàm người đó.
Phía tây Tấn Dương có một ngôi chùa lớn, được xây dựng vào năm Khai Hoàng của Tùy Văn Đế, do một hòa thượng tên Trừng Không mới hai mươi tuổi, tập hợp tín đồ Tấn Dương xây lên.
Khi mọi người phát hiện ngôi chùa tên Đại Phật này lại không có tượng phật, Trừng Không thề với tất cả tín đồ, một đúc một bức tượng Phật bằng sắt cao bảy mươi thước.
Vì thế Trừng Không đi khắp nơi hóa duyên, giảng kinh, làm pháp sự, tốn hai mươi năm mở lò đúc tượng, không may tượng không đúc thành.
Trừng Không cho rằng, đó là vì Phật tổ thấy tâm ông ta chưa đủ thành kính, chưa thu thập đủ tâm nguyện tín đồ, không cho ông ta đúc thành.
Vì thế Trừng Không tiếp tục nổ lực, hai mươi năm sau, lần hai đúc tượng Phật, vẫn thất bại.
Tuổi quá 60, Trừng Không vẫn không nản lòng, chí không đổi, quyết tâm chuẩn bị lần nữa, thề đúc thành tượng Phật khi còn sống.
Lại thêm hai mươi năm gian nan nữa, lần thứ ba mở lò đúc tượng, xa gần có tới sáu vạn người cả tăng lẫn tục tới xem.
Trừng Không lên đỉnh lọ trăm thước, nói lớn:" Bần tăng thủa còn trẻ đưa ra tâm nguyện lớn, đúc lên đại phật, nay tuổi đã bát tuần, hai lần đúc tượng không thành, nếu lần này thất bại, e cả đời khó hoàn thành tâm nguyện. Hôm nay mở lò, bần tăng lấy thân đúc tượng. Nếu thành công, năm mươi năm sau vì Phật đúc tượng nữa."
Mọi người chứng kiến không ai không rơi lệ, khóc lóc khuyên can, nhưng Trừng Không đã quyết, đợi cửa lò mở ra, ông tung mình nhảy vào nước thép nóng chảy.
Khi mở cửa lò, nước thép nóng chảy cuồn cuộn đổ xuống, khi ấy trên trời sấm sét đan xen, mây đen kìn kịt.
Tượng Phật cuối cùng được đúc thành.