Q6 - Chương 122: Núi cao người ta ngước mắt nhìn.
Q6 - Chương 122: Núi cao người ta ngước mắt nhìn.Q6 - Chương 122: Núi cao người ta ngước mắt nhìn.
Vân na hỏi Trường An xảy ra chuyện gì, ca ca không nói, còn dặn không cho nàng xen vào chuyện ở Trường An, còn nói khuê nữ về nhà mẹ đẻ thì chỉ cần cùng người nhà ăn chơi hưởng phúc là được.
Chuyện này không cần thương lượng, nghe ca ca nói một nữ vương siêu nhiên đứng ngoài cõi trân mới đáng tiền, một nữ vương chạy linh tinh xen vào đủ chuyện của Đại Đường không đáng giá một xu.
Nếu nàng chỉ tay năm ngón vào quốc sự Đại Đường sẽ khiến toàn bộ triều đường phản cảm.
Còn ý tưởng tặng bức tượng khắc Đại Đường vạn quốc tụng đức thiên xu thì Vân Sơ cực kỳ tán thưởng.
Thậm chí y cho rằng tên vương tử Ba Tư A La Hám kia tới La Mã học được bản lĩnh vỗ mông ngựa cao siêu rồi.
Thứ này một khi xây dựng lên, dựng ở cuối Chu Tước đại nhai, trước cổng hoàng cung Trường An, đúng là sẽ thành kỳ quan khiến người Đường tự hào.
Trải qua bàn bạc của các cao tăng Phật môn, cùng các tượng nhân cao thủ của Tây Vực, Ba Tư, bọn họ thống nhất quyết định cái cột cao 147 thước, nặng 200 vạn cân, trụ gôm tám mặt, có bàn long, kỳ lân quấn quanh, đỉnh là bốn con rồng nâng hạt châu, gọi là Đại Đường vạn quốc tụng đức thiên xu, gọi tắt là Thiên Xu.
Toàn bộ tòa Thiên Xu này lấy sắt làm đế, lấy đồng loàn cột, lấy bạc trắng làm đài hoa, rồng, kỳ lân, lấy vàng làm long châu.
Vân Sơ thấy, chỉ cần dựng cái cột này lên, việc dựng lại sở giao dịch Trường An sẽ không thành vấn đề gì, ít nhất về chữ tín sẽ không thành vấn đề.
Trước kia hai mươi tư con trâu đồng của y từng bị văn võ bá quan mắng là bại gia tử, Vân Sơ không biết đợi cái Thiên Xu này dựng lại mình còn bị mắng thành cái gì?
Vì cái trụ này sẽ hao phí trên 500 vạn quan. Cho tới tận bây giờ Vân Sơ vẫn chẳng hiểu bao nhiêu vàng, bạc như thế bọn họ kiếm được bằng cách nào, càng không nói tới vận chuyển đến Trường An ra sao.
May là số vàng bạc này sẽ đổi thành đồng để đúc Thiên Xu, nếu không liền một lúc có nhiều vàng tiến vào như thế sẽ kéo sụp luôn trật tự tài chính của Trường An.
Còn về phần Trường An ít đồng thì làm sao? Thực ra Vân Sơ luôn muốn thực thi ba loại tiền tệ vàng bạc đồng, chỉ cần xác định tỉ lệ hoán đổi ba loại, tạo nên thị trường tiên tệ với kim tệ, ngân tệ, đồng tệ cùng tồn tại, xóa buộc thuộc tính tiền tệ của lương thực, tơ lụa, đem nó quay lại hàng ngũ hàng hóa.
Nếu không đến khi lương thực, tơ lụa làm ra ngày một nhiều thị trường tài chính hỗn loạn.
Trước kia vàng quý là vì ít, bây giờ ở Tây Vực có nhiều mỏ vàng để khai thác, thêm vào thương mại giữa Trường An và Tây Vực hưng thịnh, đến ngay cả kim tệ của La Mã cũng không hiếm ở Trường An, đã đến lúc phải cải tiến hàng hóa rồi.
Có điều công việc này cần thu thập số liệu tài chính các châu phủ Đại Đường, dựa vào quan phủ là không được, đám mọt sách không lý giải nổi thứ tiên tiến này. Nếu bọn chúng vì giữ ghế quan của mình bịa đặt ra con số, thì sẽ thành thảm họa.
Vân Na về rồi, mang cả con về nữa, Vân Sơ chẳng có lòng dạ nào làm việc ở nha môn, sáng sớm nay y nhận được tin từ Thái y viện, Chu Hưng thương thế chưa lành, mới miễn cưỡng cử động được đã sai người khiêng tới chỗ đại đô đốc Bách ky ti Hồng Thành xin người.
Thẩm Như nói lúc tên đó rời đi, bộ dạng như ác quỷ, không sao khuyên nổi.
Ứng dụng Truyện Dịch ebookshop.vn
Vân Sơ an bài vài biện pháp dự phòng, xử lý xong vài việc đột phát, cũng an bài lễ chúc mừng năm mới rồi vội vàng về nhà.
Quả nhiên chưa đi qua cổng đã nghe thấy tiếng ồn ào trong nhà.
Nhìn Vân Na vác cái bụng to như bụng bầu đi qua đi lại trong sân, tay vẫn còn cầm quả lựu vừa đi vừa ăn, chắc là buổi trưa ăn nhiều quá, bị Ngu Tu Dung ép đi lại tiêu cơm. Theo sau nàng là đám Lý Tư, Vân Cẩm, Vân Cẩn, cứ như gà mẹ dẫn theo đàn gà con vậy.
Vân Sơ theo thói quen định mắng, nghĩ tới đứa bé này vạn dặm xa xôi về nhà, lời ra tới miệng lại nuốt vào, trách:" Muội ăn nhiều thế làm gì?"
Vân Na đặt quả lưu ăn dở vào tay Vân Sơ, giọng đầy tội nghiệp:" Tây Vực trừ thịt trâu, thịt dê, thịt lạc đà ra thì chẳng có gì ngon."
Đứa bé này từ nhỏ coi ăn như mạng, đúng là chịu khổ rồi, Vân Sơ nói:" Muội chọn vài phó dịch tinh minh, đưa tới Nhà ăn lớn học, dù sao thì lần này muội cũng ở lại rất lâu, thong thả thôi."
Vân Na gật đầu lia lịa:" Để Trác Mã và Y Ly Toa đi học, chúng nó học nhanh lắm."
Vân Sơ nắm tay Vân Na ngồi xuống bàn đá giữa sân, bây giờ mới bình tâm nhìn muội muội, đã có vóc dáng thiếu phụ rồi, xinh đẹp quyến rũ hơn nhiều, mái tóc cũng nâu hơn. Thực ra dù Vân Na thay đổi thế nào, trong mắt y vẫn như đứa bé năm xưa thôi, nhìn hành vi muội tử từ lúc về tới giờ đúng là chẳng khác gì, vẫn khiến y thi thoảng lại sôi máu, nhưng chính vì thế mà thấy thân thiết bội phần:" Thế nào, làm nữ vương có khó không?”
Vân Na vênh mặt đắc ý:" Có gì mà khó đâu, ít nhất là dễ hơn phía ca ca nhiều, ở đó có kẻ nào không chịu nghe lời thì phải người đi đánh là được. Đánh một trận là yên ổn một thời gian, dù sao họ chỉ nhận cái đó."
"Có điều cũng đau đầu lắm, vì họ không nghe lời, cứ một thời gian lại làm loạn, muội đành đánh trận nữa, đổi tên quốc vương khác nghe lời hơn."
"Nhưng mà ca ca, kỳ lạ lắm, người trước khi làm quốc vương thì ngoan ngoãn vô cùng, sau khi làm quốc vương không lâu bắt đầu chống đối, những kẻ đó trước kia hôn chân muội, về sau làm quốc vương bị muội bắt về, liền chỉ mặt muội quát tháo."
"Không còn cách nào khác, muội đành chặt đầu, Con khỉ già cứ nói muội quá nhân từ, phải ngũ mã phân thây cho người khác xem, như thế sẽ có thêm vài kẻ nghe lời."
Vân Sơ thở dài, chuyện này chẳng có cách nào khác, người Tây Vực bản tính tự do thoải mái, quen làm việc theo ý thích. Bây giờ Vân Na cưỡng ép họ theo khuôn khổ, khi giáo hỏa chưa theo kịp, muốn họ tuân theo quy củ, không phải chuyện giết vài quốc vương là xong.
Giáo hóa nơi này vô cùng gian nan, bởi vì nhân khẩu lưu động trong các bộ tộc lớn, thêm vào thời tiết khắc nghiệt, tuổi thọ rất ngăn, cứ năm bảy năm là nhân khẩu trong bộ lạc thay đổi một nửa rồi. Sau mười năm thì bộ tộc quen thuộc năm xưa đã hoàn toàn xa lạ, thêm năm năm nữa, có khi vẫn bộ tộc đấy nhưng chẳng còn liên quan gì tới nhau.
Thế thì làm sao kiến thức có thể truyền bá qua các thế hệ được?
Chuyện này đừng nói Vân Na, ném Vân Sơ vào đấy cũng chẳng ích gì, trừ khi cho y toàn quyền xử lý nơi đó, bảo ra vài chục năm mới có biến chuyển, chẳng ai có được kiên nhẫn đó.
Tạm gác một bên, năm mới, chẳng muốn nghĩ chuyện phiền lòng, nghe tiếng ọ ẹ trong phòng, Vân Sơ vội chạy vào thăm ngoại sinh.
Con Vân Na cười đẹp lắm, nhất là khi nó mở cái miệng toàn răng sữa chảy nước dãi cười với Vân Sơ, trái tim Vân Sơ muốn tan chảy.
Rất nhiều năm trước Vân Na cười như thế với Vân Sơ, kết quả là tuổi thơ của y sống vô cùng thê thảm.