Q6 - Chương 121: Không thể trông cậy vào nha đầu đó.
Q6 - Chương 121: Không thể trông cậy vào nha đầu đó.Q6 - Chương 121: Không thể trông cậy vào nha đầu đó.
Ngu Tu Dung đang chuẩn bị đón năm mới, năm nay chẳng phải chuẩn bị nhiều, ít đồ cúng và tiền mừng tuổi cho mấy đứa bé thôi, mọi năm nhộn nhịp lắm, trong phường đủ mọi hoạt động, giờ chẳng ai có tâm trạng. Đột nhiên thấy trượng phu vội vàng quay về, lạ nhất là trong lòng còn bế theo đứa bé chừng hai ba tuổi.
Đợi trượng phu cho đứa bé đó vào chăn được ủ ấm, nàng mới hỏi:" Con ai thế?"
Vân Sơ ngồi bên giường ánh mắt ôn nhu nhìn đứa bé, tuy tóc đen nhưng đường nét của Vân Na rất rõ ràng, nhất là làn da trắng bóc:" Con của Vân Na đấy."
Ngu Tu Dung sững người giây lát sau đó mau mắn lật chăn ra, cởi áo trên người đứa bé, kiểm trả kỹ càng một lượt, không ỉa đùn, không đái dầm, trên người không có vết thương nào, yên tâm cho nó vào chăn:" Đứa bé rất khỏe, là nữ oa."
Vân Sơ như đối diện với món đồ dễ vỡ, đưa tay vuốt ve đứa bé giữa không trung, giọng cương quyết:" Nhất định không để nó chịu khổ như Vân Na hồi nhỏ."
"Vân Na đâu? Sao muội ấy không về cùng chàng?" Ngu Tu Dung nhón chân nhìn ra cửa:
Không hỏi còn đỡ, vừa hỏi một cái là lửa giận trong người Vân Sơ bốc lên, cố áp giọng để không ảnh hưởng tới đứa bé đang ngủ:" Cái thứ khốn kiếp đó, nàng biết không, nó nhét đứa bé chưa đầy hai tuổi vào trong áo rồi phóng ngựa giữa đêm về đây, ai làm mẹ như thế không? Về sau đứa bé này do ta nuôi."
Ngu Tu Dung ngần ngại:" Thế không hay."
Vân Sơ hùng hổ phất tay:" Có gì mà không hay, đừng mong nữ nhân người Tắc biết nuôi con, ở bộ tộc người Tắc, nữ nhân sinh mười đứa con thì một nửa không sống được tới 8 tuổi, sống được tới 13 tuổi giỏi lắm được ba đứa."
"Sao lại ít thế?"
"Chết bệnh, chết đói, chết lạnh, chết khát, bị cừu húc chết, ngã từ trên ngựa xuống chết, bị trâu dẫm chết, bị sói tha mất, hoang đường hơn nữa là đi ngủ bị mẫu thân đè chết. Vân Na không khá gì hơn, ta dạy dỗ nó bao năm, nàng xem nó trông con như vậy ... Để đứa bé này cho nó nuôi, ta sợ không sống được tới năm tuổi."
Ngu Tu Dung thở dài, gọi Thôi ma ma đem quần áo của Vân Loan tới, tuy Vân Loan hơn đứa bé này một tuổi, nhưng đứa bé này rõ ràng bụ bẫm hơn Vân Loan, hẳn vẫn mặc được áo của nhau.
Gọi Thôi ma ma liền mấy tiếng mà chẳng thấy ai đáp, Ngu Tu Dung đi ra ngoài nghe thấy ở tiền viện có tiếng người hết khóc lại cười, biết nha đầu đó đã về, đành tự mình làm.
Đứa bé thức dậy rồi, đôi mắt không quá đen mở to nhìn phu phụ Vân Sơ, nó không khóc, không quấy, dù được Ngu Tu Dung cho vào chậu gỗ tắm rửa cũng không khóc, còn vui vẻ nghịch ngước.
Nhìn biểu hiện của đứa bé này, Vân Sơ và Ngu Tu Dung sợ tới điếng người, mồ hôi ướt trán. Vân Sơ vội đi tìm cái trống kiểm tra thính lực của nó, Ngu Tu Dung cầm đèn huơ qua huơ lại kiểm tra thị lặc của nó, Vân Sơ lại đi lấy đống đồ thử xem nó nhận ra không. Đến khi Ngu Tu Dung bê bát sữa trâu tới, đứa bé này vươn hai tay ra gọi:" Mẹ!"
Nghe tiếng "mẹ" này, phu thê Vân Sơ thoát lực ngồi xuống giường, may quá, may quá, biết nói, biết uống sữa nghĩ tới mẹ, đứa bé này còn cứu được.
Cái đầu của Vân Na xuất hiện ở cửa phòng, cẩn thận hỏi ca ca, tẩu tử:" Con của muội thông minh không?”
Ngu Tu Dung đứng bật dậy, phản ứng y hệt Vân Sơ khi nãy, tay run run chỉ mặt Vân Na, ngực phập phồng một lúc mới nói được:" Sau này muội dám tới gần đứa bé này ba thước, ta đánh gãy chân muội."
Vân Na rất tủi thân, hồi xưa tẩu tử sinh Vân Cẩn, Vân Cẩm không cho nàng tới gần đã đành, con nàng sao không cho nàng tới gần chứ?
Bất công!
Khỏi phải nói năm đó Vân gia đón năm mới hết sức lộn xộn, tiếng la hét, tiếng khóc, tiếng cười tới tận sáng.
Vân Na trở về một cái, bầu không khí ở Vân gia liền trở nên vô cùng kỳ quái. Chủ yếu là vì người trong nhà thay đổi cả rồi, trừ Vân Sơ, Ngu Tu Dung, Thôi Dao ra thì ai cũng khác với thường ngày. Kể cả Lý Thừa Tu cũng nhanh chóng bị khí thế hào sảng, lỗ mãng đầy phong tình dị vực của Vân Na làm điên đảo, thi thoảng còn ngây ra nhìn nàng.
Lý Tư, Vân Cẩm càng biến thành chân chó của Vân Na, từ khi Vân Na về một cái, chúng bám dính lấy, nửa bước không rời.
Mùng một Tết, bầu không khí quái dị này lan tỏa toàn bộ phường Tấn Xương, khi Na Cáp đại vương hô một tiếng một tới Nhà tắm lớn, tức thì quá nửa số nữ tử trẻ tuổi trong phường bê chậu gỗ của mình theo nàng rầm rộ tới nhà tắm, tạo ra cuộc diễu hành biểu dương lực lượng chưa từng có.
Rất nhiều đám tiểu đệ, bạn chơi ngày trước đã gả đi, tay cầm ná bảo vệ ngoài nhà tắm, chỉ cần con lừa trọc nào trên tháp Đại Nhạn dám thò đầu ra là mưa đạn trút xuống.
Hơi nước nóng bốc lên khiến cho mọi thứ dưới ánh đèn đều trở nên mờ mờ ảo ảo.
Da thịt sáng bóng ngâm trong nước nóng ửng lên màu hồng đào, sóng nước võ dập dờn trôi nổi những cánh hoa, mái tóc nâu sậm xoã ra trên mặt nước như một đám mây che khuất dáng người mê đắm lòng người giữa làn nước trong vắt.
Lý Tư kỳ lưng cho Vân Na, Vân Cẩm thì đấm chân cho Vân Na.
"Cô cô, lực đạo này đã vừa chưa?”
"Vừa rồi."
"Cô cô, tiền cô cô để lại cho cháu ném hết vào cái hố không đáy của sở giao dịch rồi, cô cô không trách cháu chứ?"
"Không trách, chuyện nhỏ thôi mà, tới khi đó cô cô cho cháu một cái mỏ vàng, bắt ít người đi khai thác cho cháu, chưa tới hai năm là tiền của cháu lại về thôi."
Thế là Lý Tư kỳ lưng càng thêm nhiệt tình, ai mà nhìn ra đây là công chúa Đại Đường.
Vân Cẩm cũng nào đâu còn là thiên kim tiểu thư kiêu kỳ nữa, làm nũng:" Cô cô, cả cháu nữa, mẹ cháu cũng lấy hết tiền của cháu rồi, giờ cháu chẳng còn món trang sức nào cả."
"Chuyện nhỏ, trang sức trước kia của cháu đều lỗi thời rồi, thực ra thợ vàng giỏi nhất ở Trường An toàn là người Tây Vực, lần này ta mang theo sáu thợ vàng từng phục vụ Ba Tư vương. Trang sức của cháu không còn, cô cô thay cái mới cho, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, cứ bảo họ làm."
Vân Cẩm nghe vậy đôi tay bóp chân càng thêm nhiệt tình, ai mà nhìn ra đây là đại tiểu thư nhà quận công.
"Mỗi người tới hôm nay được một đồng kim tệ."
Vân Na mở mắt ra nhìn một đám phụ nhân trẻ tắm cùng mình, rộng rãi phất tay rồi đem thân hình mỹ hảo chìm vào ao nước, ao nước rất rộng, chỉ có nàng và Lý Tư, Vân Cẩm... Ngay cả thị nữ thiếp thân Trác Mã và Y Ly Toa cũng chỉ có thể múc nước từ ống chảy ra để tắm rửa.
Trước kia không như thế.
Từ lần Trác Mã và Y Ly Toa đùa giỡn với nàng quên tôn tỉ thiếu chút nữa bị Con khỉ già chém chết liền thành như thế.
Con khỉ già nói, thân phận của nàng vô cùng tôn quý, không ai được khinh nhờn.
Không ngừng có phụ nhân trẻ mang thức ăn vào, trước khi vào đây Vân Na nói, cái gì nàng cũng muốn ăn cho nên bọn họ đem toàn bộ món ăn có ở Nhà ăn lớn vào đây.
Vân Na ăn một bát thịt kho, một bát khâu nhục, một bát thịt viên, một bát mỳ, bảy tám cái hồn đồn, một cái bánh nướng mới biểu thị no rồi.
Có điều nhìn đám nữ nhân kia tranh nhau ăn đồ thừa, Vân Na lại muốn ăn...