Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1350 - Q6 - Chương 120: Tương Phùng Chỉ Muốn Đánh.

Q6 - Chương 120: Tương phùng chỉ muốn đánh. Q6 - Chương 120: Tương phùng chỉ muốn đánh.Q6 - Chương 120: Tương phùng chỉ muốn đánh.

Cổng thành Trường An vào buổi tối vẫn đóng, chỉ có điều đóng cổng thành bây giờ chỉ là một việc làm mang tính tượng trưng mà thôi.

Bởi vì tường thành Trường An còn mười mấy lỗ hổng, hơn nữa phân bố ba phương hướng, đông tây nam, phương bắc sở dĩ không có là vì phía đó là Hoàng Thành, Cung Thành.

Mở vài cái lỗ hổng bên cạnh Huyền Vũ Môn để người trong Cung Thành thuận tiện người trong cung thành cấu kết trong ngoài là không thích hợp. Cho nên thành Trường An bây giờ chỉ còn tường thành phía bắc là hoàn chỉnh.

Hoàng đế không về Trường An, tường thành Trường An không thể đóng lại, đó đã thành ăn ý ngâm của đôi bên.

Tường thành không rỡ, trong phạm vi hai dặm ngoài tường thành không được có nhà dân, miễn cưỡng đặt vài thảo thị tử đơn giản, vừa bẩn vừa lộn xộn chẳng ra làm Sao.

Theo ý muốn của Vân Sơ, y rất muốn phá toàn bộ tường thành Trường An nhốt người ta như nhốt lợn, như thế thành Trường An chật chội có không gian phát triển lớn hơn.

Nay nhân khẩu Trường An đã sớm vượt qua 100 vạn, lại chẳng có tòa nhà mấy chục tầng cho bách tính ở, một trăm lẻ tám phường thị đã sắp tới cực hạn thu nạp rồi.

Vân Na tuy không phải là dân bản địa Trường An, nhưng nàng biết chỗ nào có thể vào thành ban đêm hơn cả người Trường An, chiến mã của nàng vòng qua Minh Đức Môn, tới thẳng Khải Hạ Môn. Khải Hạ Môn là cổng gần phường Tấn Xương nhất, ca ca đục hai cái lỗ lớn ở đó để thuận tiện hàng hóa từ Khúc Giang lý vào thành.

Người thủ vệ ở nơi này có cả Kim ngô vệ lẫn người bất lương, đứng đầu thực sự là một bất lương soái, hình như tên là Mã Lương gì đó, đó là lúc nàng còn ở Trường An cơ, giờ lâu thế rồi, không biết thay người chưa?

Có điều tối nay có vẻ lạ, ngoài thành có từng đống lửa lớn, xung quanh những đống lửa là dân tráng vũ trang, bóng dáng của bọn họ trải khắp Trường An. Đối tượng phòng bị không phải là bên ngoài, giống như nhắm vào bên trong, từ vị chí đặt rào chắn có thể nhìn ra điều ấy.

Tiếng vó ngựa làm kinh động tới những dân tráng này, có điều bọn họ phản ứng không mạnh, chỉ ngó đầu nhìn, phát hiện chỉ có hơn trăm ky sĩ từ xa tới, liền tiếp tục đốt lửa sưởi ấm.

Huyện tôn nói rồi, nhiệm vụ của họ là vây thành, nếu bên trong thành có người xông ra thì ngăn cản, còn người ngoài vào thì thoải mái.

Nhìn thấy cảnh đó Vân Na càng nóng ruột, dân tráng vây thành, đây là chuyện bao nhiêu năm chưa từng có, chẳng lẽ có kẻ làm phản à? Giờ ca ca đã xuất gia, trong nhà chỉ có tẩu tử và mấy đứa bé thôi, không biết mọi người có bình an không?

Khi ngựa Ô Chuy tới lỗ hổng bên Khải Hạ Môn, nhìn thấy xe ngựa nườm nượp vận chuyển vật tư vào trong thành, Vân Na vung roi, cái roi dài hai mét lao ra như rắn độc, vút một cái quấn vào cổ một người bất lương đang duy trì trật tự, kéo tới gần hỏi:" Vân gia sao rồi?"

Người bất lương đột nhiên bị siết cổ, cả kinh một tay nắm roi, tay kia rút đao, vừa ngẩng đầu lên liền thấy gương mặt xinh đẹp của Vân Na thì buông tay, hai tay ra sức kéo roi quấn cổ.

Vân Na phát hiện tên đó sắp bị roi siết chết thì lỏng tay thả hắn ra.

Người bất lương vừa xoa cổ vừa nói:" Tiểu nhân bái kiến Vân Na tiểu nương tử."

Vân Na quát:" Gọi là Na Cáp đại vương."

Tiếng quát của nàng khiến những người bất lương cùng người vận chuyển hàng hóa quay đầu nhìn.

Chỉ thấy người trên ngựa khoác chiếc áo choàng màu trắng, chiếc mũ chùm bằng da da che kín hai tai, để lộ khuôn mặt xinh đẹp, chiếc mũi cao thẳng nằm ngay dưới cặp mắt dài quyến rũ. Lúc này mỹ nhân đang tức giận, môi hồng mím lại, mày liễu xếch lên, vài lọn tóc màu nâu bị ánh lửa soi chiếu rực lên như ngọn lửa.

Nàng cực kỳ xinh đẹp, cưỡi trên con ngựa hùng tráng, hiển nhiên không phải cô nương Đại Đường.

Không phải ai cũng biết mặt Vân Na, nhưng ai cũng biết cả thành Trường An này chỉ có một nữ tử mang dáng vẻ Hồ cơ vừa mỹ lệ, vừa thiện lương lại ngang ngược vô lý, đó là thân muội tử của huyện tôn.

Vì Vân Na thẳng tính, ghét ác như thù, cho nên danh tiếng của Vân Na ở Trường An chia rẽ rất lớn. Người nhận được ân huệ của nàng thì nói nàng mỹ lệ thiện lương nhất trên đời, người bị hại thì nói nàng bị chiều hư ngang ngược vô lý.

Nói chung chỉ cần là dân bản địa Trường An ít người không biết nữ tử mỹ lệ quanh năm cưỡi tuyệt thế bảo mã chạy khắp nơi này.

"Na Cáp đại vương về rồi, mau mau nhường đường."

Người bất lương kia phản ứng rất nhanh hô lên, tiếp đó đội ngũ vào thành rất trật tự trở nên lộn xộn, người hô "Vân Na tiểu nương tử", người gọi "Phật nữ", nhốn nháo cả vùng.

Tiêu Ngọc Hoa lúc này đuổi tới nơi, thấy đám đông reo hò, thậm chí có người quỳ lạy thì kinh ngạc:" Nữ vương nổi tiếng như thế ở Trường An sao?

Trác Mã kiêu ngạo nói:" Nơi này là nhà của nữ vương."

Vân Na hỏi chuyện người bất lương đã biết tin ca ca trở về, vội nói với Trác Mã:" Không sao rồi, ca ca ta đã về, đèn Khổng Minh là do ca ca thả đấy, tẩu tử ta không nghĩ tới chuyện này đâu."

Đáng lẽ do Trác Mã an ủi Vân Na mới đúng, nhưng từ miệng Vân Na nói ra, Trác Mã thấy tốt hơn, chứng tỏ nữ vương không lo lắng nữa rồi.

Rất nhanh người bất lương đã dẹp đường cho đội ngựa của Vân Na vào thành, Trác Mã lấy ra một nắm kim tệ, ném cho người bất lương.

Kim tệ còn chẳng kịp rơi xuống đất, vì có rất nhiều bàn tay bắt lấy, cho vào miệng cắn, có người hô lên:" Phật quốc nữ vương về rồi, nhà huyện tôn lại giàu có rồi."

Nói tới chuyện ban thưởng rộng rãi thì ở Trường An này không ai hơn được Vân Na.

Nàng từng thấy một con chó lang thang đáng thương, liền cho người bán thịt bên cạnh một nắm vàng, bảo hắn mỗi ngày phải cho con chó bát thịt. Nghe nói cho tới giờ con chó đó vẫn ngày ngày có thịt ăn. Chuyện này đã thành truyền thuyết lưu hành rộng rãi ở Trường An.

Vân Na phóng ngựa nhanh trên đường, đường xá vắng vẻ, chẳng giống trước kia, thành Trường An hiển nhiên có biến cố lớn rồi, nhưng nàng chẳng bận tâm, ca ca và cả nhà bình yên là được.

Sáu chiếc đèn Khổng Minh cực lớn bay lên, cả những chiếc đèn bão dọc đường cũng được đốt sáng, Vân Na thúc ngựa chạy qua con phượng hoàng lớn liền thấy bóng người quen thuộc mặc tăng y, vẫn đang chỉ huy đám trẻ con đốt đèn bên đường.

"Ca ca... Vân Na hét lên thăm dò:

Người kia tựa như bị sét đánh, khựng người chốc lát rồi quay lại, nụ cười đã lan khắp mặt. Trước đó y nghe thấy tiếng vó ngựa, còn nghĩ là của thương đội đang mang hàng tới chợ Đông, không ngờ là đứa bé mình nhung nhớ ngày đêm về rồi.

"Ca ca xem này, nữ nhi của muội đấy."

Vân Na nhảy xuống ngựa, móc nữ nhi nhét trong áo ra, dương dương đắc ý giơ lên trước mặt Vân Sơ.

Vân Sơ cuống quít nhận lấy đứa bé, kéo áo ngoài của mình nhanh chóng bọc lấy đứa bé chỉ mặc chiếc áo trong mỏng manh, nhìn gương mặt non nớt của nó, tim thắt lại, đứa bé này rốt cuộc chịu bao nhiêu khổ cực mới có thể ngủ say như thế trên lưng ngựa chứ?

Thế là bao nhiêu xúc động ngày gặp lại tan biến sạch Vân Sơ tay run run chỉ Vân Na, nhất thời không nói lên lời, thứ khốn kiếp này, thứ khốn kiếp này.

Vân Na chưa biết mình sai ở đâu, thấy phản ứng khác thường của ca ca, lo lắng hỏi:" Nó tóc đen, mắt đen, chẳng hề giống muội, ca ca sẽ không thấy xa lạ chứ?"

Vân Sơ hít thở sâu, áp kích động muốn đánh nha đầu này một trận, rít lên:" Về nhà."

Nói xong vội vàng bế đứa bé về nhà trước, trời lạnh như thế mà để nó mặc phong phanh, còn là người không? Vân Na ở phía sau làu bàu:" Có đứa bé liền không thích mình nữa."

"Cô côi"

"Cô cô!"

"Cô cô"

Tiếng vịt kêu ríu rít vang lên, rốt cuộc Vân Na cũng tìm được an ủi, giang rộng tay ôm lấy Vân Cẩn, xoay vòng trên không trung, nhìn thấy cái đầu trọc quá đáng yêu, há mồm cắn...
Bình Luận (0)
Comment