Q6 - Chương 119: Hồng đăng ký.
Q6 - Chương 119: Hồng đăng ký.Q6 - Chương 119: Hồng đăng ký.
Vân Sơ rất nhớ muội muội, chỉ là bình thường y rất khắc chế, không cho bản thân nghĩ nhiều, đêm nay là Giao Thừa, y cho mình yếu lòng một phen.
Ba năm không gặp rồi, đứa bé ngày nào sớm thành đại cô nương, lại còn làm mẹ nữa.
Muội tử chưa làm vợ đã làm mẹ, đây luôn là chuyện khiến Vân Sơ day dứt, cho dù y biết, với người Tắc mà nói, tình cảm này của y là dư thừa.
Trong bộ tộc người Tắc, một nữ tử có con lại không có trượng phu, đó không phải là chuyện tệ, nếu nữ tử đó đủ cường đại thậm chí có thể nói đó là chuyện may mắn, vì nàng không bị ràng buộc.
Người Tây Vực không quan tâm thủ lĩnh của mình là nam hay là nữ, chỉ cần đủ cường đại, dù là con sói có trí tuệ cũng có thể làm thủ lĩnh.
Bởi đó là mảnh đất rất khắc nghiệt, không có một thủ lĩnh cường đại, mọi người sẽ cảm thấy không an toàn.
Người Tắc càng thuần túy, bọn họ cả đời theo đuổi sự cường đại, có lần Vân Sơ nói, người Tắc như đàn dê trên hoang nguyên, cả đời khát vọng có vị thần bảo hộ mạnh mẽ, lại cả đời bị người ta vứt bỏ, tiếp tục lưu lãng.
Lần đó Vân Na nhìn vào mắt Vân Sơ nói:" Chẳng phải ca ca cũng vứt bỏ người Tắc sao?"
Câu nói đó làm Vân Sơ không biết giấu mặt vào đâu.
Tắc Lai Mã nuôi dưỡng y, mặc dù trong Bạch Dương bộ, trừ Tắc Lai Mã và Yết Tư Cát ra, những người khác đều chẳng có thiện cảm với y, nhưng tộc người đó không vứt bỏ y ra hoang nguyên nuôi sói.
Bộ tộc vô tri dã man đó bảo hộ y, đó là sự thực khách quan, không vì chuyện gì mà thay đổi được sự thực ấy.
Có lẽ Vân Na về Tây Vực chẳng phải làm nữ vương, mà để làm thủ lĩnh vĩ đại cho người Tắc đáng thương, bảo hộ họ, làm việc ca ca của nàng còn nợ bọn họ.
Vân Sơ dẫn đám trẻ con đi qua rừng trúc, qua nhà ăn lớn, qua nhỏ dài, đứng ngã ba thương nghiệp của phường Tấn Xương.
Dòng người bên trong phường Tấn Xương cho dù đã nhiều hơn trước đó, nhưng vẫn còn thưa thớt lắm, sạp hàng thương hộ bày trước cửa không có khách ghé qua, trong con ngõ sâu hun hút, chỉ cần ít người chút, những chiếc đèn lồng đỏ sẽ biến nó thành cảnh tượng hãi hùng.
Đến cả hai con gấu khoang cũng lén la lén lút trông chẳng giống thứ tử tế.
Tất nhiên rồi, đêm nay là Giao Thừa mà, ai chẳng ở nhà đón năm mới chứ! Chạy rông ngoài đường như chó hoang làm cái gì? Chẳng qua là vì tâm tình Vân Sơ không tốt nên nhìn cái gì cũng ngứa mắt.
Khi đi qua con phượng hoàng lớn, Vân Sơ lại nhớ tới chuyện lần đầu mình và Vân Na thả chiếc đèn Khổng Minh khổng lồ.
"Ca ca, vì sao chúng ta phải thả cái đèn lớn như thế?" Vân Na ngước đầu nhìn đèn to bằng ngôi nhà hỏi:
Vân Sơ tùy ý đáp:" À, là vì để đứa bé ngốc như muội buổi tối lạc đường còn biết tìm về nhà."
Vân Na không nghi ngờ gì, gật mạnh đầu:" Muội biết rồi, sau này nhìn thấy nhìn thấy đèn lớn muội sẽ vê nhà. Huynh yên tâm, muội không lạc mất được đâu."
Đoạn đối thoại từ rất lâu rất lâu đó lúc này như cuốn phim trôi qua trước mặt Vân Sơ, y ngước mắt nhìn lên trời, chẳng thấy đèn lớn kia, chỉ thấy mắt cay cay.
Vân Sơ gọi Lưu Nghĩa vẫn lão đếo theo sau nãy giờ:" Thả đèn đi."
Lưu Nghĩa không hiểu:" Công gia, nhà ta thả đèn thường vào 15 cơ mà, sao hôm nay đã thả rồi?"
"Trong nhà còn thiếu một người, ta lo nó về muộn, không tìm thấy nhà."
Ngây ra mất một lúc Lưu Nghĩa mới hiểu ra gia chủ đang nói ai, ông già này càng già càng mau nước mắt, sụt sịt nói:" Vân Na tiểu nương tử không ở nhà, Tết cũng quạnh quẽ, lão nô đi làm ngay đây."
Nói rồi chạy đi an bài.
Vừa nghe nói tới chuyện thả đèn, một đám trẻ con lập tức hò reo ầm ï, chuyện không vui thoáng cái trôi vèo theo dòng nước.
Lý Tư ôm lấy cánh tay Vân Sơ lắc:" A gia, a gia, tới lúc đó cho con leo vào giỏ được không, con thấy làm thế có thể bay lên trời."
Vân Sơ quay sang xoa đầu Vân Cẩm:" Sao không hỏi Thải Vân Nương, năm đó nó thiếu chút nữa bị đèn mang đi rồi."
Vân Cẩm giận dỗi dậm chân:" Có phải tại con đâu, do Vân Na cô cô làm đấy chứ."
Lý Tư cười khanh khách:" Một dám nói, một dám làm, đều ngốc cả."
Vân Cẩm ít khi cãi nhau với người khác lắm, nhưng nó nhất quyết không để bản thân bị gán cái mác kẻ ngốc:" Tỷ biết cái gì chứ, muội bị cô cô ném lên đấy. Muội chỉ nói đúng một câu là muốn bay lên trời, thế là muội bị ném lên, tỷ không nhớ a nương đánh cô cô cực thảm à?"
Lưu Nghĩa gọi người đem vỏ da được cất trong kho phường tới, mọi người tụ tập ở sân gạch rộng trong phường, Vân Sơ phụ trách cho dầu hỏa vào trong ống đồng, đám Vân Cẩn thì phụ trách trải tẩm da lớn ra, Lý Tư thì giơ cái miệng túi da lên, đợi lửa được đốt làm không khí nóng tiến vào vỏ da.
Ngoại trừ Lý Thừa Tu lần đầu làm việc này nên lóng ngóng chỉ có thể làm sai vặt chạy lăng xăng thì những đứa bé khác đều làm hết sức thuần thục.
Lúc này trong thành có gió nổi, Lưu Nghĩa liền sai Lý Thừa Thu buộc chặt dây thừng to bằng cổ tay trẻ con, tránh ngọn đèn này bị gió thổi đi.
Chẳng mấy chốc chuẩn bị xong xuôi, Vân Sơ lấy đuốc châm lửa, tức thì lửa bùng lên, hơi nóng nhanh chóng trút vào vỏ da, cái vỏ nằm bẹp dí dưới đất cứ phòng lên từng chút một.
Vân Sơ điều chỉnh lửa lớn dần, mấy đứa bé đứng vòng quanh nâng cái vỏ da, để nó từ từ dựng đứng lên. "Bay rồi! Bay rôi!" Đám trẻ con hò reo vang dội cả góc phường:
Quả khí cầu đầu tiên bay lên trời, Lý Thừa Tu một mình kéo dây không đủ, Vân Sơ phải tới giúp mới giữ được, hắn quay sang bảo với Lý Tư:" Sư tỷ, nó kéo mạnh lắm đấy, đưa sư tỷ lên trời không thành vấn đề."
Lý Tư rất to gan mím môi nhìn quả khí cầu đầy khao khát, Vân Cẩn liền kéo tay áo lão bà tương lai:" Thứ này bây giờ chưa ổn đâu, không tin được, đợi chúng ta nghiên cứu thêm rồi đưa tỷ lên trời."
Ôn Hoan vỗ cái bụng tròn của Địch Quang Tự:" Sau này phải giảm béo, không thì không bay lên được đâu."
Dây thừng đã thả hết, chiếc đèn Khổng Minh lơ lửng trên không, lay động theo gió, phát ra ánh sáng huyền ảo trong đêm đen.
Rất nhanh năm chiếc đèn khác cũng được thả lên ở năm nơi khác nhau trong phường Tấn Xương, tháp Đại Nhạn vốn bị bóng đêm nuốt chửng được đèn Khổng Minh chiếu rọi, lúc ẩn lúc hiện trông hết sức tàn tạ.
"Đại vương nhìn kìa, đèn lớn, đèn lớn!" Trác Mã cưỡi ngựa reo hò chỉ vê phía bầu trời Trường An:
Vân Na vén mũ chùm lên nhìn sáu ngọn đèn trong đêm đen, mừng vui khôn tả, nhét đứa bé trong lòng vào sâu trong áo lông, nói to:" Ta biết sẽ như vậy mà."
Rồi vỗ mạnh mông ngựa Ô Chuy, lao vọt về phía trước như tên bắn.
Tiêu Ngọc Hoa theo sát bên cạnh vội hét lên:" Đại vương, không được, trong đêm không được phóng ngựa nhanh như thế."
Trác Mã tức giận:" Ngươi còn không mau chạy trước dò được cho đại vương."
Tiêu Ngọc Hoa vừa sốt ruột vừa lo lắng, ra sức quất roi:" Ngựa của ta làm sao đuổi con Ô Chuy."
Cũng may đường xá xung quanh Trường An đều hết sức bằng phẳng, đêm nay cũng chẳng có người đi đường, Vân Na mặc sức phi nước kiệu, chiếc áo choàng bay phần phật sau lưng, nàng cười to:" Trường An, Na Cáp đại vương của các ngươi về rồi đây."