Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1348 - Q6 - Chương 118: Giao Thừa Không Ai Vui.

Q6 - Chương 118: Giao Thừa không ai vui. Q6 - Chương 118: Giao Thừa không ai vui.Q6 - Chương 118: Giao Thừa không ai vui.

Mỗi khi đại trù Tam Phì đội cái mũ trắng cao, mặc trang phục đại trù màu trắng, đích thân đẩy chiếc xe nhỏ vào sảnh ảnh, tức là hôm nay có công thần được thưởng rồi.

Đây là đãi ngộ cực cao của huyện Vạn Niên, chỉ kém hơn được huyện tôn biểu dương trước mặt mọi người thôi.

Ăn cái gì không quan trọng, quan trọng là ngươi lập công được thừa nhận, nếu trong năm số lần được thưởng thế này trên ba lần, người được thưởng ghi vào thành tích cuối năm, sẽ có thêm 300 quan tiền.

300 quan tiền nhiều cỡ nào? Số tiền này thêm vào tiền thưởng cơ bản cuối năm, có thể mua được một tiểu lâu hai tâng ở nơi yên tĩnh trong thành Trường An rồi.

Đương nhiên nếu ngươi được thưởng có hai lần thôi thì chẳng ích chó gì, cũng chỉ được thêm một bữa ăn, bao năm qua số người được huyện tôn thưởng trên ba lần rất ít.

Người được thưởng trên ba lần đều đáng gọi là sừng lân lông phượng.

Xử lý hết công văn thì đã là buổi trưa rồi, Vân Sơ dẫn đám quan viên trẻ ra Chu Tước đại nhai, đám Lư Chiếu Lân mang một cái ghế tới, mời huyện tôn ngồi xong liền đứng sau lưng. Chứng kiến huyện tôn ngồi đếm số người đi qua đi lại.

Đợi hương giờ bên cạnh cháy hết, Vân Sơ nói với người bên cạnh:" Ghi chép lại, 128 người, 45 cỗ xe."

Lư Chiếu Lân ghi chép xong cẩn thận hỏi:" Huyện tôn, ghi con số này có tác dụng gì ạ?"

Vân Sơ thở dài:" Năm Long Sóc thứ nhất, chiều ngày 30 Tết, một tuân hương có 645 người, 277 xe đi qua. Bây giờ cũng là chiều 30 Tết nhưng lại kém xa."

"Các ngươi đọc sử sách thường có bốn chữ dân sinh điêu tàn, bây giờ đã hiểu điêu tàn là gì chưa? Chính là Trường An chúng ta bây giờ đấy." Đám người trẻ tuổi giật mình nhìn nhau, ai cũng biết thời gian qua Trường An gặp phải sự cố, đi xuống rất nhiều, nhưng cụ thể bao nhiêu không rõ. Hôm nay huyện tôn đưa ra con số, họ mới có nhận thức rõ ràng, không so sánh không biết thua sút nhiều như thế, một người hỏi:" Có phải vì do sở giao dịch sụp đổ?"

Vân Sơ chỉ đường phố:" Trường An giàu có nhờ ba thứ, người, tiền và hàng hóa."

"Bản quan thiết lập sở giao dịch, chính là để tiền, hàng toàn bộ Đại Đường cùng với vùng ngoài tập trung ở Trường An. Khi tiên bạc và hàng hóa tê tụ ở Trường An, thì người nơi này, bất kể là hào môn hay huân quý, cự cổ hay tiểu thương, dù là bách tính bần cùng, cũng nhờ thương nghiệp gia tăng mà thêm nhiều đường kiếm sống, làm cuộc sống tốt lên."

"Đây rõ ràng là chuyện trăm lợi vô hại với cả Đại Đường, với triều đường hay bách tính, nhưng lại có những kẻ tâm nhìn hạn hẹp, không chịu được người khác sống tốt nên làm chuyện tỉ tiện, rút bỏ tiên trong quỹ đảm bảo, khiến cho tâm huyết bản quan cùng các đồng liêu mười mấy năm trời hủy trong sớm tối."

"Thật làm người ta đau đớn thấu tim gan."

Nói xong Vân Sơ ngửa mặt lên trời, tựa hồ muốn hét to để phát ra tiếng kêu phẫn uất, cuối cùng chỉ có một cái lắc đầu, tinh thần sa sút bỏ đi.

Đám quan viên trẻ nhìn theo bóng lưng cô độc của huyện tôn, trong lòng nặng nề, đồng thời cũng có ngọn lửa từ từ nhen lên, bàn tay bất giác siết chặt lại.

"Dưới tình huống thông thường, chính vụ đặt ra phải có mục tiêu lớn, tiền đề lớn, trong quá trình thực hiện, chỉ đạt được một điểm nào đó trong mục tiêu lớn, tiền đề lớn kia thôi, nếu dư ra được là lãi rồi."

"Đó chính là giấu kim trong gối mà người ta thường nói trong đời sống chính trì."

"Kẻ cầu cái lớn được cái vừa, kẻ cầu cái vừa thì được cái nhỏ, kẻ mong cái nhỏ thì chẳng được gì hết, đó là khuôn vàng thước ngọc trong đời sống chính trị."

"Kỳ thực rất nhiều chính vụ không thể có được cách giải quyết tốt nhất, thân là người xử lý chính vụ, đạt được cái nhỏ cũng là đáng quý."

"Đó cũng là nguyên nhân vì sao ta đưa ra rất nhiều chính vụ trông hết sức ngu ngốc."

Vân Sơ sau khi về nhà liền tập trung đám Lý Thừa Tu, Vân Cẩn, Lý Tư, Ôn Hoan, Địch Quang Tự lại, giảng giải bài học liên quan tới chính vụ trong quan trường.

Hôm nay là Giao Thừa, chính là lúc nói ra vô số lời cát tường, Vân Sơ thấy mình phải giảng giải cho đám nhóc biết cách phân biệt giữa thật và giả.

Đến giờ Tí sẽ là bắt đầu một năm mới.

Tất cả những chuyện những cảm xúc không hay trong một năm qua đều phải vứt đi, vạn vạn lần không thể mang tới năm mới.

Vân Sơ mang tới cho đám Lư Chiếu Lân, Dương Quýnh một phương hướng rõ ràng để nỗ lực, khôi phục lại mức độ phồn hoa của Trường An, cũng dạy họ cách dùng con số để nói chuyện.

Ở cùng với người trẻ tuổi, bất kể là muốn sử dụng họ hay lừa họ, đều phải nói cho rõ ràng, có như thế khi bọn họ dựa theo lời Vân Sơ nói húc tới sưng u đầu mới không sinh oán hận.

Người kiên cường một chút thì nghĩ cách tiến lên.

Người yếu đuối một chút sẽ từ bỏ.

Dù kết quả thế nào, đó cũng là lựa chọn của họ, không oán hận Vân Sơ.

Lý Thừa Tu về phủ Anh quốc công một chuyến, không lâu sau lại về Vân gia, sắc mặt không tốt, xem ra là bị người khác trong nhà sỉ nhục.

Ôn Hoan là trưởng tử Ôn thị, vốn phải chủ trì cúng tế trong nhà, nhưng mẫu thân và đệ muội lại bị lão tổ gọi tới đại trạch viện cúng tế tập thể.

Mẫu thân nó để lại lợi nhắn ở nhà sư phụ ăn Tết, không cần tới đại trạch viện.

Hiển nhiên mẫu thân nó biết đi thể nào cũng bị mắng, không muốn liên lụy nhỉ tử, Ôn Hoan muốn cùng mẫu thân đồng cam cộng khổ, nhưng bị quản gia trong nhà ép đưa về Vân gia.

Địch Quang Tự về nhà là hoàn toàn dư thừa, mẫu thân nó thấy trượng phu về vừa khóc lại vừa cười, được phụ thân ôm trong lòng an ủi. Trong nhà đừng nói là cúng tế, đồ cúng còn chẳng sắm sửa, bếp núc lạnh ngắt, phó nhân thì chẳng thấy nổi nụ cười. Địch Quang Tự thấy mình ở lại chỉ vướng chân vướng tay nên về Vân gia.

Lý Tư đi thăm đệ đệ Lý Hiền, về nhà nói Lý Hiền thấy nó thì bảo nó cút xéo, thế là nó cũng đi luôn.

Giao Thừa rồi mà chẳng có đứa nào vui vẻ, Vân Sơ cũng ngừng dạy học, quyết định dẫn bọn chúng đi tản bộ trong phường Tấn Xương để xua bớt tâm sự không thoải mái trong lòng.

Nhìn cả đám nhóc dài đi sau lưng mà không khí trầm lắng, Vân Sơ nhớ Vân Na vô cùng, trước kia chỉ có hai huynh muội thôi cũng ríu rít không ngừng, trong nhà chẳng lúc nào yên ổn, hết cười lại khóc, hết sức náo nhiệt.

Nghĩ tới đó lòng Vân Sơ cũng nhói đau từng hồi, vì cuối cùng Vân Na không kịp về trước Giao Thừa, thế là tâm tình của y cũng trở nên tệ hại.

Cả đoàn người dài lặng lẽ đi dưới ánh đèn đỏ lập lòe của Giao Thừa, năm mới sắp tới mà chẳng ai vui.
Bình Luận (0)
Comment