Q6 - Chương 117: Bữa sáng ở Vân gia.
Q6 - Chương 117: Bữa sáng ở Vân gia.Q6 - Chương 117: Bữa sáng ở Vân gia.
Bây giờ Địch Nhân Kiệt đã về, thần kinh Vân Sơ không cần căng như dây đàn nữa, đợi Ôn Nhu về, Vân Sơ định dẫn cả nhà đi hưởng thụ sự phồn hoa của Trường An.
Đêm hôm đó có một hòa thượng chui vào trong chăn của Ngu Tu Dung, bọn họ hì hục tới nửa đêm không chịu ngủ, sau đó Vân Loan đái dâm thức dậy đòi đi tìm a nương, bị Thôi ma ma bế đi ngủ cùng bà.
Trời sáng sẽ là 30 Tết!
Nghe tiếng ồn quen thuộc từ đám vịt của tháp Đại Nhạn, Vân Sơ mở mắt ra, nhìn thấy Ngu Tu Dung vẫn ngủ say, kéo chăn che đi đôi vai trần của nàng. Phu thê họ hai năm qua chẳng có lúc nào để ở bên nhau tử tế, hôm nay ôn lại mộng uyên ương, so với trước kia càng thêm nóng bỏng.
Vân Sơ vừa mới cử động là Ngu Tu Dung liền tỉnh dậy, lười nhác nói:" Vẫn bận à?"
Vân Sơ áy náy gật đầu:" Hôm qua ta vừa mới ra lệnh bỏ kỳ nghỉ Tết."
Ngu Tu Dung ôm cánh tay y:" Bao giờ mới kết thúc đây?"
"Ta cũng muốn lười biếng một phen, nhưng mà không làm gì thì cuộc sống này không qua nổi."
Ngu Tu Dung ngồi dậy búi gọn gàng mái tóc dài, kéo tay Vân Sơ gối lên, rúc đầu vào lòng y:" Phu quân thiếp tốt như thế, vậy mà lúc nào cũng bận rộn vì người khác, lỗ chết rồi."
"Nếu lúc nào cũng ở cạnh nàng, nàng lại thấy ta phiền."
"Không phiền, mãi mãi không phiền, đương nhiên, nếu phu quân không có cái tiếng thích lão phụ thì càng hoàn mỹ hơn."
Vân Sơ đưa tay sờ mông Ngu Tu Dung rồi vỗ một cái:" Đừng được lợi còn ra vẻ, ta mà không thích lão phụ thì đã chẳng thèm nàng. Nàng nói xem, nàng biết bao nhiêu quý phụ như thế, phu quân của họ có ngủ ở phòng đại phụ như ta không?”
Thực sự không hiểu nổi, nữ nhân hai lăm tới ba mươi tuổi mới là lúc tuổi hoa rực rỡ nhất, vậy mà đám người thời này đã coi là lão phụ rồi.
Chắc là do yếu rồi, chiều không nổi nữ nhân tuổi này, đi bắt nạt tiểu cô nương ngây ngô không biết gì để tìm lại tự tôn của nam nhân ấy mà.
Ngu Tu Dung cười khúc khích:" Phu quân, nghe nói Công Tôn tỷ quyến rũ chàng à?"
Vân Sơ cảnh giác nhìn người ngọc trong lòng:" Định đi đánh người ta đấy à?"
"Làm gì có, chỉ thấy phu quân đáng thương quá, đường đường quận công, không thiếu tiền, sức khỏe lại tốt, vậy mà trước nay chỉ có một mình thiếp, thật là đáng thương."
"Ý nàng là từ nay ta có thể học Ôn Nhu, cùng một đám mỹ nhân chăn lớn ngủ chung rồi à?"
Ngu Tu Dung leo lên người Vân Sơ, dán mặt nàng vào sát mặt y, nghiến răng nói:" Vì chàng, thiếp dù chết cũng chẳng có gì đáng sợ, sợ gì chàng mang về vài con hổ ly tỉnh."
Buổi sáng vận động một hồi, tâm tình Vân Sơ rất tốt.
Khi Nhị Phì gõ chuông tức là bữa sáng của Vân gia đã sẵn sàng.
Được lợi từ bảo tàng Vân Na giấu trong nhà, bữa sáng của Vân gia nhanh chóng từ bách tính nghèo khó thành nhà phú quý xa hoa rồi.
Nhị Phì rất kiêu ngạo, liên một hơi làm ba loại bánh bao, bánh bao thịt trâu củ cải, bánh bao thịt cừu rau hẹ, bánh bao thịt lợn hành hoa. Mỗi loại bánh bao đều có nhân lớn, cắn một cái là nướng thịt nóng rẫy chảy ra.
Còn về phần ăn chay à? Người Vân gia chẳng ai thích ăn cái đó, thời gian trước cả nhà đã ăn đủ rồi.
Vân Cẩm thấy Vân Loan muốn ăn tới cái thứ ba thì lấy đũa cản lại, mắt liếc qua một cái là Vân Loan rụt tay về ngay. Bánh bao rất to, đứa bé như thế ăn hai cái là đủ rồi, đến cái thứ ba bất kể thế nào cũng không thể ăn nữa, Vân Cẩm biết nó chỉ đói con mắt thôi, thế nào cũng cắn một hai miếng rồi bỏ.
Không thể chiều cái thói ấy. "A gia về thật là tốt." Vân Loan sợ tỷ tỷ, đành phải đi nịnh bợ khắp nơi, sau khi nhìn quanh bàn thì nó chọn đối tượng là Vân Sơ, hi vọng a gia thấy nó ngoan ngoãn mà cho thêm một cái bánh bao:
Vân Sơ xoa đầu nhi tử:" Đợi chiều nay a gia đi làm về sẽ đưa con đi ăn bánh kẹp thịt cừu.”
Vân Cẩn vừa nghe thế, tức giận đặt bát cháo xuống:" Không ăn bánh kẹp thịt cừu."
Lý Thừa Tu, Ôn Hoan, Địch Quang Tự đồng loạt nhìn sang, chẳng hiểu sao nó lại nổi giận.
Vân Cẩm luôn giữ phong thái thiên kim tiểu thư, ăn uống không đùa nghịch, chỉ hơi nghiêng người khẽ thì thầm vào tai Lý Tư, Lý Tư liền vỗ đầu Vân Cẩn:" Yên tâm đi, Thải Vân Nương thấy lão bản nương nhà bán bánh kẹp thịt cừu đó rồi, nặng tới hai trăm cân đấy."
Vân Cẩn nhìn chằm chằm Nhị Phi đang mang thêm thức ăn lên bàn, đánh giá một lúc rồi hỏi:" Nhị Phì ma ma bao nhiêu cân rồi?"
Nhị Phì vừa rồi cũng nghe thấy câu chuyện bên bàn ăn, ngượng ngùng đáp:" Mới có một trăm tám mươi cân, chưa đủ béo, nô tỳ nghe nói ngoài kia ai ai cũng lấy béo làm đẹp, phải hai trăm cân mới tính là mỹ nhân."
Vân Cẩn hết sức lo lắng nhìn mẫu thân vóc dáng yểu điệu, lặng lẽ lấy bánh bao trong khay của mình đặt vào khay của mẫu thân:" Mẹ ăn thêm đi!"
Phì -
Thôi Dạo ôm chặt miệng, suýt nữa nàng phun cháo ra bàn rồi, vội vàng chạy mất.
Tiếp đó Ngu Tu Dung, Thôi ma ma với Nhị Phì vừa mới trêu chọc Vân Cẩn cười nghiêng ngả, khiến Vân gia đại công tử còn mơ mơ hồ hồ chuyện nam nữ mặt tối đen.
Vân Cẩm khẽ buông tiếng thở dài, lẩm bẩm "ngốc", lại đánh vào tay Vân Loan đang định nhân cơ hội ăn vụng, tiếp tục thong thả ăn chiếc bánh bao đầu tiên mãi chưa hết.
Vân Sơ tới huyện nha vẫn còn cười.
Tiếp đó đám người trẻ tuổi phấn chấn tới công giải của y bẩm báo, không ngờ bọn họ chỉ trong một đêm thôi đã xử lý xong gần 2000 xe hàng hóa.
Vân Sơ nhìn sang Trần Hồng Minh.
Trần Hồng Minh mặt mày lộ rõ vẻ mệt mỏi, giọng nói vẫn khỏe khoắn:" Huyện tôn, đã xử lý xong rồi ạ, không sai sót rồi, Lư Chiếu Lân và Dương Quýnh rất biết điều phối nhân thủ, thậm chí lúc không đủ nhân thủ còn đi giúp đỡ vận chuyển hàng hóa, rất đáng quý."
Vân Sơ gật gù nói với hai người:" Làm tốt lắm, con người sống cần phải có tinh thân mới được."
"Các ngươi tự mình vận chuyển hàng rất đáng khen, nhưng đồng nghĩa nói lên rằng các ngươi điều động nhân thủ chưa đủ tỉ mỉ, khiến cho xuất hiện khoảng trống, bản thân phải tự bù vào."
"Địa vị của các ngươi là người dùng trí óc, chứ không phải dùng sức lực, điểm này các ngươi phải phân biệt rõ ràng. Toàn là người được danh sư dạy dỗ, dùi mài kinh sử mười năm lại đi chuyển hàng sao?"
"Lần này các ngươi hoàn thành nhiệm vụ trước thời hạn, đáng được thưởng, nhưng thưởng các ngươi là thưởng cho tỉnh thần trách nhiệm, không phải vì vận chuyển hàng đâu nhé."
"Đa tạ huyện tôn!" Lô Chiếu Lân và Dương Quýnh dù suốt cả đêm không ngủ, được chính miệng Vân Sơ thừa nhận tán dương thì cười toét miệng:
Vân Sơ cười nói tiếp:" Lư Chiếu Lân, Dương Quýnh, các ngươi hôm nay có thể gọi thêm một món ăn ở bếp, nhưng người khác đều vất vả, có thể thêm một món canh."
Những người trẻ tuổi khác dạ ran, cảm thấy mệt mỏi không là gì nữa, tưởng tượng cơm trưa, có thêm một món anh được người khác nhìn mà hâm mộ sẽ thế nào.
Trân Hồng Minh nhìn đám Lư Chiếu Lân hớn hở rời đi, vừa đấm lưng vừa nói:" Đúng là người trẻ tuổi, một bữa ăn thôi vui vẻ thế rồi, không giống thuộc hạ, không ngủ một đâm đã lưng chùng gối mỏi ..."
"Ngươi chưa tới bốn mươi, đừng nói như ông già, thường ngày chịu khó rèn luyện thân thể chút ...' Vân Sơ vừa nói vừa lấy văn thư lên đọc: Trần Hồng Minh hiểu ý, không lải nhải nữa, đi ra ngoài đóng cửa lại, sợ có gió quấy nhiễu tới huyện tôn.