Q6 - Chương 116: Lấy mình làm gương. (2)
Q6 - Chương 116: Lấy mình làm gương. (2)Q6 - Chương 116: Lấy mình làm gương. (2)
Lãnh đạo lấy thân làm gương có sức cảm nhiễm người khác nhất, đặc biệt với đám người trẻ tuổi mới bước chân vào sĩ đồ, bọn họ còn đơn thuần, nhiệt tình, tràn đầy lý tưởng càng không có sức đề kháng với chiêu này.
Vân Sơ biết cái sức mạnh ấy, vì năm xưa y cũng là người từng bị cảm động.
Thế giới này rất rộng lớn, rất nhiều người, luôn có người với hành vi cao thượng, sự nghiệp vĩ đại khiến chúng ta thấy nhỏ bé.
Mặc dù mỗi lần gặp người như thế, Vân Sơ đều bị sự tích của họ làm cảm động rơi lệ, thê lấy sự tích của tiên sinh làm gương, cổ vũ mình tiến bộ.
Có điều khi vê nhà nằm trên giường, nghiền ngẫm lại chuyện cảm động đó, cân nhắc rất lâu nhận ra chuyện này còn phải suy xét sâu hơn.
Đám người trẻ tuổi Lư Chiếu Lân này so với Vân Sơ lúc vào quan trường thì đơn thuần như thỏ trắng vậy, còn Vân Sơ thì thời đại học sớm thành tên lọc lõi rồi.
Ăn cơm xong Vân Sơ cũng không rảnh nghỉ ngơi, dẫn đám người trẻ tuổi đi nghênh tiếp Địch Nhân Kiệt dẫn thương đội tới.
Đám Địch Nhân Kiệt tới từ sáng nay rồi, hiện đang ở thành Khúc Giang, toàn bộ hàng hóa thương đội Vân Sơ mang về cũng đang ở đây. Trừ Hoàng Cung ra thì đây là nơi canh phòng nghiêm ngặt nhất Trường An bây giờ, dân tráng lập trạm canh vòng ngoài, hai đầu cầu treo duy nhất ra vào đều được canh giữ ngày đêm, vòng trong là người bất lương. Đó là chưa tính tới lực lượng trong bóng tối của Vân gia.
Nếu kẻ nào có ý đồ phá hoại số hàng hòa này thì quên đi, trừ khi thẳng thắn dẫn quân tới đây chơi công thành chiến.
Dù có hai thương đội với quy mô cực lớn tới nơi này, nhưng so với trước kia thành Khúc Giang vẫn quá vắng vẻ.
Địch Nhân Kiệt đang ở kho chứa hàng, hàng hóa mang tới từ sáng, đến giờ chưa tháo rỡ hết, chủ yếu vì để đảm bảo an toàn, hiện chỉ sử dụng nhân lực là người dân sống trong thành Khúc Giang thôi. Chuyến đi Từ Châu lần này trọng trách nặng nề, lại thêm đi đường gấp gáp, ăn gió nằm sương khiến tên béo này gầy đi thấy rõ, nhìn tăng bào trở nên thùng thình, Vân Sơ đi lên cười to:" Con đường giảm béo còn dài, thiếu khanh phải nỗ lực."
Địch Nhân Kiệt sờ bộ râu lộn xộn với gò má bị bỏng lạnh, nói:" Ta dọc đường vất vả, ngươi lại chẳng nói tiếng nào."
Vân Sơ cười ha hả:" Ngươi vì lý tưởng của mình mà bôn ba, chính là chuyện thiên kinh địa nghĩa, sao có thể kêu khổ."
Địch Nhân Kiệt liếc nhìn đám quan viên trẻ tuổi mặt mày hăm hở sau lưng Vân Sơ liền hiểu ra, chỉnh lý lại tăng bào, trịnh trọng hành lễ với Vân Sơ, dõng dạc nói:" Ba trăm mười hai hiệu buôn Từ Châu, một nghìn chín trăm sáu tám xe hàng các loại, xin huyện tôn tiếp nhận."
Vân Sơ cũng chỉnh trang lại y phục, mặt mày nghiêm túc đáp lễ:" Vất vả rồi."
Sau đó Vân Sơ quay sang nói với đám tiểu lại trẻ tuổi:" Chuyện lớn đã được thiếu khanh làm hết, bây giờ tới các ngươi đấy. Kiểm kê, phân loại hàng hóa, ghi chú giá trị, để hàng hóa nhanh chóng đưa vào lưu thông."
Đám Lư Chiếu Lân chắp tay khom người thi lễ với Địch Nhân Kiệt.
Nhìn đám người trẻ tuổi bừng bừng khí thế cùng chưởng quầy và hỏa kế sảnh giao dịch đi tiếp đãi thương cổ Từ Châu, không có chút làm cao nào, Địch Nhân Kiệt gật gù:" Một đám người trẻ tuổi khá đấy, phải giáo dục cho tốt."
Vân Sơ vui vẻ nói:" Đúng thế, đợi bọn chúng trưởng thành, những việc vất vả khó nhọc không cần đám huynh đệ chúng ta tiếp tục vất vả nữa."
"Ta chỉ không hiểu, vì sao ngươi một mặt không từ thủ đoạn đả kích hào môn, một mặt bồi dưỡng còn cháu cho họ."
"Cha mẹ thường mưu tính lâu dài cho con cái, ta là quan phụ mẫu tất nhiên là cũng phải mưu tính lâu dài cho người dưới chứ. Khà, bệ hạ thích dùng con cháu hàn môn, đưa họ lên đấu với thế gia huân quý, nhưng ích gì đâu, hàn môn phát triển lên sẽ thành hào môn, lúc đó họ lại thay đổi, có khi thành những kẻ mình căm ghét. Chẳng bằng cải tạo con cháu hào môn, cho họ biết thế nào là cao quý, thế nào là lý tưởng, bớt đi một công đoạn."
Địch Nhân Kiệt rất nhạy bén nheo mắt lại:" Ngươi bắt đầu bồi dưỡng nhân thủ như thế, có phải sắp tới sẽ đả kích mạnh những kẻ nắm quyền trong các gia tộc hào môn."
Vân Sơ gật đầu:" Không biết là ai tập kích Chu Hưng, hiện giờ hắn còn đang nằm trên giường bệnh giành giật mạng sống, một trăm hai mươi người dưới quyền chỉ cứu về được bốn người."
"Nếu bọn chúng mở ra tiên lệ ám sát quan viên ở Trường An, ta cũng không ngại dùng cách nhanh gọn này. Đợi Chu Hưng bình phục, chính là lúc máu chảy thành sông, đó cũng là thời cơ tốt chúng ta gây dựng lại sở giao dịch mà không lo trở ngại gì."
Địch Nhân Kiệt than:" Giết làm sao hết được?"
"Chết một nửa cũng tốt, bây giờ phía Lạc Dương bất ngờ im ắng, không có lấy một ý chỉ, đám quan viên cũng không chõ mồm vào, đoán chừng đang đứng xem. Nếu Chu Hưng không thể hạ sát trong thời gian ngắn, bên kia khả năng sẽ ngăn cản."
"Muốn bệ hạ tiếp tục giữ im lặng thì kéo Ung vương Hiền vào, ta thấy có thể tung tin đồn, nói chuyện ám sát lần này do Ung vương Hiền làm."
"Ồ, ngươi chơi với Ôn Nhu lâu cũng tiến bộ không ít nhỉ?" Vân Sơ đùa một câu:" Cũng được, nước đục mới dễ mò cá, bây giờ hào môn thế gia cho rằng đám lão tướng làm, đám lão tướng đưa ra tuyên bố là khổ nhục kế của Chu Hưng. Chúng ta lại đẩy chuyện sang Ung vương Hiền, nước đục thế này, ta cũng không thấy phương hướng đâu nữa."
Địch Nhân Kiệt phất tay:" Chuyện này ngươi không cần quan tâm, làm việc của ngươi đi, đây là việc của ta."
Vân Sơ vỗ vai:" Đương nhiên, ta đang đợi ngươi về lo việc này, có điều về an ủi tẩu phu nhân trước đi, nàng đang bệnh đấy."
Địch Nhân Kiệt tức giận:" Đúng là tâm nhìn phụ nhân, chỉ 5 vạn quan thôi mà đòi sống đòi chết, thật mất mặt."
"Ngươi nói thì nhẹ nhàng quá, bây giờ bỏ nhà ngươi đi, bảo toàn bộ Địch gia có gom nổi 5 vạn quan không? Nghe lão bà ta nói, a gia với a tổ ngươi ở Thái Nguyên hay tin ngươi ném tiền vào động không đáy, tức giận ói máu, muốn ngươi bỏ bà nương bại gia đó. Lão bà ngươi vốn nhát gan, a gia ngươi gửi thư tới nói như thế, lại chẳng sợ?"
Địch Nhân Kiệt chỉ biết buông tiếng thở dài, ba huynh đệ bọn họ không bận tâm tới tiên, bọn họ đều đủ tự tin mất rồi lại có, nhưng không có nghĩa người xung quanh họ đều có tự tin ấy, 5 vạn quan trong mắt người già, có thể làm lung lay căn cơ gia tộc.
Vân Sơ và Địch Nhân Kiệt sóng vai mà đi, rời khỏi thành Khúc Giang, về thẳng Trường An. Vân Sơ an bài người đi bao cả Bách Hoa Lâu, không có lý gì thương cổ Hàm Đan tới có mỹ nhân có mỹ tửu, còn thương cổ Từ Châu tới chỉ nhìn xuông.
Đương nhiên tuyệt thế danh tác như Tương Tiến Tửu thì đánh chết Vân Sơ cũng không làm ra được bài thư hai.
Vân Sơ về tới nhà thì trong nhà náo loạn tưng bừng, thì ra Vân Na gửi thư về, đứa bé này gửi thư vẫn ngắn gọn hung hãn như xưa, bên trên chỉ viết vài chữ lớn - Muội về rồi.
Nhìn mấy chữ vừa xấu vừa đậm, như muốn đâm xuyên cả giấy là biết nha đầu này nổi giận rồi, có điều Vân Sơ thấy không phải trách ca ca này, mà toàn bộ tội lỗi sẽ trút lên người Lý Hoằng.
Chứ còn gì nữa, đường đường là thái tử điện hạ, vậy mà không bảo vệ được Vân gia, hại cả nhà phải ăn hoàng mô mô, thứ vô dụng đó còn cần làm gì?
Chuyện này Vân Sơ chẳng định nói đỡ Lý Hoằng, hai đứa nó thông đồng sinh con rồi, có chịu oan chịu khổ lớn tới mấy là do tự hắn chuốc lấy thôi, trách ai được.