Q6 - Chương 115: Lấy mình làm gương. (1)
Q6 - Chương 115: Lấy mình làm gương. (1)Q6 - Chương 115: Lấy mình làm gương. (1)
Vân Sơ tiêu tốn suốt cả một buổi sáng để làm con dấu hình người, trong đó văn thư phán quyết chiếm một nửa số lượng văn thư. Hai tên khốn kiếp Lưu Nạp Ngôn, Vũ Thừa Tự đúng là không làm một cái gì cả, thực sự muốn đấm cho chúng một trận nữa.
Trừ khi là những vụ án tử hình, thuần phong mỹ tục phải báo lên đại lý tự, tốc độ duyệt văn thư của Vân Sơ mới dừng lại, còn vụ án tranh chấp bình thường y chỉ lướt qua, thậm chí chẳng cần xem đã đóng dấu.
Dù sao chẳng qua là giam vài ngày, ăn một trận roi, nặng lắm thì đeo gông, thị chúng vài ngày trước huyện nha, chẳng phải chuyện lớn, sai thì cũng sai rồi.
Kỳ thực án tử hình cũng có thể lướt qua, chỉ là Vân Sơ tự thấy phải thận trọng, còn thực sự có chặt đầu sau mùa thu hay không do đại lý tự phán quyết.
Vụ án thuần phong mỹ tục thì quan chủ quản đương địa như y phải nghiêm túc, nếu thuần phong mỹ tục diễn biến thành vụ án luân lý mà y không phát giác ra thì đám ngự sử toàn triều sẽ xông lên, ăn sống nuốt tươi y.
Không phải đùa đâu, một nơi để xảy ra vụ án luân lý, nhẹ thì coi như toàn bộ quan viên trong vùng cả năm làm việc miễn phí, nặng thì mất luôn đường thăng tiến.
Cơ sở lập pháp của Đại Đường là lễ, nếu lễ bị hủy hoại, là quốc gia bị hủy hoại, vạn vạn lần không thể xảy ra sai sót, một khi phát hiện ra phải ngay lập tức xử lý, quyền xử lý cũng rất linh hoạt nằm trong tay huyện lệnh.
Xử lý linh hoạt là từ chặt đầu tới, trách mắng, dạy bảo đều nằm trong tay huyện lệnh.
Đương nhiên ở Đại Đường, hoàng gia không bận tâm tới cái này, chỉ có bách tính bình dân phải tuân thủ thôi.
Tời tận trưa, Vân Sơ uống một ngụm trà đã lạnh ngắt, duỗi mình mới phát hiện mặt trời đã có dấu hiệu ngả về phía tây.
Rửa tay xong thì tạp dịch đi vào rửa nghiên mực, dọn dẹp bàn làm việc, thu giấy vụn, thấy ấm trà còn nước, cẩn thận hỏi:" Huyện tôn, đã có thể mang cơm trưa lên chưa ạ."
"Không cần!" Vân Sơ xua tay, đứng dậy đi tới nhà ăn ở hậu đường huyện nha:
Rất lâu rồi không tới huyện nha làm việc, Vân Sơ thấy nên tranh thủ lúc ăn cơm nói chuyện với một vài quan viên.
Quan viên, lại viên ăn cơm ở nhà ăn huyện nha rất đông, vì cơm nước ở nhà ăn thực sự không thua kém tửu lâu, khách điểm nào ở Trường An.
Vân Sơ có thể nhận ra đa phần quan viên nơi này, làm y thích nhất ở sự kiện sở giao dịch sụp đổ lần này là huyện nha bây giờ thanh tịnh hơn nhiều, loại quan viên như nữ tế của Lý Kính Huyền, nhi tử của Ngụy Đông Thăng đã biến sạch rồi.
Loại quan viên này khứu giác rất nhạy, khi huyện Vạn Niên tốt đẹp thì ùn ùn kéo tới, khi đối diện với giông bão thì chúng chạy nhanh hơn bất kỳ ai.
Đây là thành phần không trông cậy được.
Vậy mà Vân Sơ lại nhìn thấy Lư Chiếu Lân, khiến y kinh ngạc.
Trương Giáp thấy Vân Sơ đi vào thì bê khay cơm trống lên, chuẩn bị đi lấy cơm cùng Vân Sơ.
Thấy ánh mắt huyện tôn dừng trên người Lư Chiếu Lân, Trương Giáp vừa lấy thức ăn vừa giải thích:" Hai năm trước hắn đỗ khoa tiến sĩ, năm nay được hộ bộ đưa tới huyện chúng ta làm điển nghi bát phẩm, hiện đang đi theo giúp đỡ chủ bạ, chủ yếu soạn thảo văn thư gửi lên lục bộ. Nghe nói hắn còn tự mình biên soạn Vạn Niên huyện chí. Nhìn chung là chàng trai tính tình cởi mở tiến thủ."
"Thi văn của hắn cũng không tệ, chủ bạ đánh giá thơ của hắn có khí thế, mới mẻ."
Vân Sơ bảo trù tử làm cho bát mỳ, trong lúc đợi mỳ vẫy tay với Lư Chiếu Lân, y không lạ gì tên này, mấy năm trước cùng hào môn thế gia đấu một trận ở Trường An, lão tổ của Lư Chiếu Lân giúp không ít.
Từ lúc Vân Sơ đi vào là ánh mắt Lư Chiếu Lân di chuyển theo rồi, thấy huyện tôn vẫy tay với mình, Lư Chiếu Lân vội lau miệng, đi nhanh tới thi lễ:" Thuộc hạ bái kiến huyện tôn."
Vân Sơ cho ớt vào bát mỳ, hỏi:" A tổ ngươi vẫn khỏe chứ?”
Lư Chiếu Lân đáp:" Hôm qua a tổ còn khen bài Thương Tiến Tửu của huyện tôn, nói bài thơ này phá vỡ rất nhiều cách luật từ thời Ngũ Đại, khai sáng cách cục mới."
Vân Sơ lắc đầu:" Lời nói tiếng lòng thôi, đa ở quan nha, công vụ mới là chính yếu, thi tử chẳng là là tiểu đạo, làm quan lấy vạn dân đặt lên đầu."
Lư Chiếu lần nữa thi lễ:" Hạ quan không dám vì thi từ bỏ bê chính vụ."
Vân Sơ hài lòng gật đầu, bê bát mỳ lên:" Thế mới được."
Không đi nói chuyện với quần thể quan lớn như Thẩm Như, Vân Sơ lại lựa chọn ăn cơm cùng đám người trẻ tuổi như Lư Chiếu Lân, Dương Quýnh.
Trên bàn cơm, Vân Sơ không có quy củ ăn không nói, y cứ thấy nếu ngồi ăn mà cả đám im thin thít, chẳng khác nào ma quỷ đang ăn thịt người.
Huyện Vạn Niên càng không có quy củ đó, bàn cơm là nơi mọi người trao đổi công việc, đám quan viên trẻ như Lư Chiếu Lân, Dương Quýnh hiển nhiên đã thích ứng rồi.
"Thơ là lấy lời lập chí, trước khi lập ra chí hướng, chưa dấn thân vào một công việc có ý nghĩa, thơ làm ra chất lượng không cao. Hứng thú dâng lên, có lẽ là sướng khoái nhất thời, cũng chỉ là nhất thời thôi. Ta kiến nghị các ngươi quan tâm nhiều tới dân sinh, tới bách tính phía dưới, tiếp xúc với phu phen tẩu tốt, họ không chỉ là cơ sở sự hưng thịnh, cảm hứng thi ca lấy từ cuộc sống chân thật cũng là động lòng người nhất..."
Trò chuyện với đám quan viên trẻ một hồi, lắng nghe điều phiền não và hoang mang của họ, Vân Sơ cũng chỉ dẫn họ vài định hướng để cuộc sống có ý nghĩa.
Ăn xong Vân Sơ tự mình cầm bát đũa ra bên ao nước rả, còn trò chuyện vui vẻ với tạp dịch rửa bát, chẳng hề có sự tôn quý của một vị công tước.
Dương Quýnh nhìn cảnh này mà cảm khái:" Từ huyện tôn mỗ nhận ra, quét dọn công giải, rửa khay ăn, trò chuyện với người dưới không hề làm tổn hại sự cao quý của người đọc sách chúng ta." Lư Chiếu Lân gật đầu rồi lại lắc đầu:" Cũng chỉ người sái thoát như huyện tôn mới có thể làm chuyện đó một cách tự nhiên như vậy, chúng ta làm thì cảm giác cố ý quá rồi, ta thấy không nên cố ép mình học theo huyện tôn, đợi lúc nào trong lòng chúng ta cũng sái thoát được như huyện tôn mới thực sự ý nghĩa."