Q6 - Chương 114: Hết thảy lại như xưa. (2)
Q6 - Chương 114: Hết thảy lại như xưa. (2)Q6 - Chương 114: Hết thảy lại như xưa. (2)
Không biết từ bao giờ phường Tấn Xương trở thành phong vũ biểu của Trường An, khi Nhà ăn lớn đóng cửa, phường dân yên ắng, những nơi khác đều không dám mua sắm gì, ai nấy tích góp tiền bạc chuẩn bị đối diện với khó khăn sắp tới.
Nhưng bây giờ mùi thịt lại ngào ngạt bốc ra từ Nhà ăn lớn, cả phường Tấn Xương tấp nập chuẩn bị đón Tết, tức thì không khí sôi động đó lan tỏa ra khắp ngóc ngách Trường An, Chợ Đông vốn đìu hiu lần nữa xuất hiện đoàn người tới mua sắm, về phần Chợ Tây vốn bán đồ đại chúng thì đã chật ních người.
Chỉ duy nhất một điểm không hay là ở phường Bình Khang, các tiểu nương tử ở đó mới sáng sớm đã vẫy tay mời khách, bị vô số bà nương thóa mạ.
Dân tráng phong tỏa thành Trường An đã cho hàng hóa từ Hàm Đan vận chuyển tới vào thành, hàng hóa cần bàn giao từ Hà Đông cũng được đưa vào thành sáng nay. Tằng Phúc không tập trung hàng hóa ở Khúc Giang lý bán số lượng lớn, mà chia nhỏ ra bán cho tiểu thương phiến Trường An.
Theo tin tức phía Địch Nhân Kiệt truyền về, muộn nhất là tối mai hắn sẽ mang hàng hóa ở Từ Châu tới Trường An. Còn hàng hóa Ôn Nhu mang về từ Kê Minh Đạo thì không cách nào về được trước Tết rồi, có điều chắc là tới được trước mùng 5 Tết, vừa vặn làm năm mới thêm sôi động.
Còn về phần tin tức phía Vân Na thì không rõ lắm, vì Vân Na đã cắt đứt liên hệ với phía quan phủ, không biết nàng đã đi tới đâu, mang theo bao nhiêu hàng hóa.
Có điều Tằng Phúc vẫn vì Vân Na dọn kho hàng đủ lớn, bố trí cho một vạn con lạc đà đều không thành vấn đề.
Ai nấy đều bận rộn, hương vị Tết Trường An nuôi dưỡng qua mười mấy năm lại lần nữa trở nên đậm đà.
Mỗi người đều chuẩn bị cho cuộc sống của mình, ai mà rảnh để ý tới đám hào môn chết chứ, Tết tới nơi rồi mà còn không chịu sống cho tử tế, chết là đáng đời.
Tất nhiên bách tính không thèm quan tâm nhưng có kẻ âm mưu quan tâm. Lý Tích gãi cái đầu thưa tóc:" Thế là gánh tội cho người ta rồi."
Những cái chết liên tiếp xảy ra sau khi Chu Hưng bị tập kích, theo suy nghĩ thông thường của mọi người, thủ phạm chính là những kẻ tấn công Chu Hưng.
Ai tấn công Chu Hưng chứ? Đáp án mọi người đều biết.
Trình Giảo Kim đấm bàn:" Mấy nhà kia đều đang nghi ngờ chúng ta làm."
Tô Định Phương lạnh lùng nói:" Không làm là không làm, bọn chúng còn có thể đổ lên đầu chúng ta hay sao?"
Lý Tích thở dài:" Đó không phải là điều trọng điểm, trọng điểm là những kẻ đó sẽ không tin chúng ta nữa, thậm chí cho rằng chúng ta là phản đồ của huân quý."
Ba người trâm tư một lúc, Tô Định Phương kiến nghị:" Đây chưa chắc là chuyện xấu, thuận nước đẩy thuyền, cắt đứt với bọn chúng luôn đi, xóa hết mọi liên quan, đám người đó dù sao cũng lộ rồi, không thoát được đâu."
Trình Giảo Kim hưởng ứng:" Lão phu cũng nghĩ thế, nhưng số chúng ta tuy ít hơn, nhưng càng thêm đoàn kết, quân quý ở tinh nhuệ chứ không phải nhiều."
"Không ngờ kết quả lại như thế này, đúng là nằm ngoài dự liệu của lão phu." Lý Tích vuốt tóc thêm vài lần, đó là thói quen của ông ta suy nghĩ, hồi lâu sau cuối cùng ra quyết định:" Bảo người dưới, nói lão phu hoài nghi những người chết trong thành rất có khả năng là khổ nhục kế của tên ác tặc Chu Hưng."
Trình Giảo Kim kinh ngạc:" Hắn mất nửa cái mạng, giờ đang thoi thóp trong thái y viện, nhân mã dưới quyền chết sạch, nói hắn dùng khổ nhục kế, ai mà tin."
Lý Tích cười to:" Trong tất cả vụ ám sát hôm qua, chỉ một mình hắn sống sót, không phải tình cờ quá sao? Với lại chết ít bộ khoái không đáng tiền, đổi lấy nhân vật quan trọng của Vi, Đỗ, Bùi, Độc Cô thị là quá lãi rồi."
"Không phải hắn khả nghỉ nhất thì là ai2"
Hai người kia đồng loạt giơ ngón cái, chiêu này đúng là cao, không phục không được.
Buổi sáng, Vân Sơ đi vào huyện nha Vạn Niên, lần này toàn thể người huyện nha tới từ rất sớm, xếp thành đội ngũ chỉnh tề đợi huyện tôn tới.
Khác với thường ngày, lần này ngay cả tạp dịch của huyện nha cũng có mặt, bọn họ đứng ở hàng cuối cùng.
Vân Sơ xuống ngựa trước tấm bảng cáo thị của nha môn, đưa dây cương cho môn lại, bắt đầu xem cáo thị, thấy cáo thị mới nhất là hai tháng trước, nội dung là phát lương thực dự tữ.
Vân Sơ quay sang môn lại hỏi:" Sao lại lười biếng thế này?"
Môn lại khom lưng:” Vì không có huyện tôn."
"Nếu ta chết rồi thì các ngươi không làm việc nữa à?"
Vân Sơ hừ lạnh, chắp tay sau lưng đi vào huyện nha.
Đám Thẩm Như đang khom người đón Vân Sơ, thấy y đi vào đồng loạt chắp tay hô:” Cung nghênh huyện tôn trở về."
"Có lòng rồi!" Vân Sơ không tiện phê bình lúc này, dùng sáp thủ lễ đáp lại:" Hủy nghỉ Tết năm nay, trong thời gian đó bổng lộc gấp đôi, trừ tế tự ra, không được thiếu thứ gì. Thẩm Như, Trương Giáp, Trần Hồng Minh, ba người các ngươi tới công giải của ta, những người còn lại giải tán đi."
Đợi Vân Sơ về tới công giải của mình, lập tức thấy trang trí thay đổi không ít, cay mày:" Sao phiền nhiễu như thế?"
Thẩm Như đi tới giải thích:" Vũ Thừa Tự ở đây một ngày, Lưu Nạp Ngôn ở đây mấy ngày, người dưới thấy không lành, cho nên dọn dẹp lại, thay đổi đồ dùng trong phòng."
Vân Sơ nhìn bếp lò đã đốt lửa, bỏ qua chuyện này, đặt ấm nước lên bếp rồi mới nói:" Nói xem huyện Vạn Niên tổn thất bao nhiêu?"
Thẩm Như khom người, giọng không che giấu sự đắc ý:" Huyện tôn lệnh thuộc hạ trông nhà, thuộc hạ không có bản lĩnh mở rộng cương thổ, có điều trông giữ nhà không tổn thất gì thì vẫn làm được."
Vân Sơ lật xem sổ sách Thẩm Như đặt sẵn trên bàn:" Làm tốt lắm, ngươi nên rời huyện Vạn Niên rồi, bằng vào bản lĩnh này của ngươi, ở lại đây uổng phí tài hoa. Muốn đi đâu thì nghĩ nhanh lên, nhân lúc lời ta đang có giá, ta viết tấu chương tiến cử."
Thẩm Như không khách khí:" Hạ quan muốn tranh thủ chức hộ bộ độ chỉ ti lang trung."
"Đây là vị trí béo bở, không sợ chết nghẹn à?"
"Hạ quan thấy mình có thể chính lý rõ ràng tài phú huyện Vạn Niên, không có lý do gì không chỉnh lý được chỉ tiêu của hộ bộ."
Vân Sơ cảm thán:" Đừng vội thăng quan, quãng thời gian này không phải thời điểm tốt để thăng quan đâu, quan càng lớn, cả năng xui xẻo càng cao."
Thẩm Như không thay đổi:" Trừ chức vị này còn lọt vào mắt hạ quan, cái khác không đang nói."
Vân Sơ gật gù:" Đợi sau Tết đi, không giải quyết rõ ràng chuyện sở giao dịch thì ta cũng không mặt mũi nào giúp ngươi tranh đoạt vị trí đó."
Thẩm Như thi lễ tạ ơn:" Tất nhiên là thế ạ."
Xử lý xong chuyện của Thẩm Như, Vân Sơ quay sang Trương Giáp:" Giỏi đấy, ngay cả vị trí Cáp Dương lệnh cũng không cần, ngươi muốn cái gì?"
Trương Giáp hùng hồn nói:" Thuộc hạ là huyện thừa tòng lục phẩm, đi làm huyện lệnh chính thất phẩm không phải là bị giáng chức sao?"
Vân Sơ cười:" Từ một quan phụ tá lên quan chính ấn, cái nào tốt hơn mà ngươi không rõ à?”
Trương Giáp cười nịnh:" Thuộc hạ thấy theo sau huyện tôn cho yên tâm."
Vân Sơ thấy tên này thiếu chí tiến thủ như vậy không thèm để ý nữa, quay sang chủ sự hộ phòng Trần Hồng Minh:" Kinh nghiệm của ngươi hơi kém, muốn trực tiếp thăng lên chủ bạ, e khó qua được lại bộ."
Trân Hồng Minh chắp tay:" Xin huyện tôn cho thuộc hạ theo bên, tham dự gây dựng lại sở giao dịch để lập công."
"Đừng vì thăng quan mà ngay cả mạng cũng không cần, không lãi đâu." "Phú quý cầu trong nguy hiểm, thuộc hạ đã có chuẩn bị, với lại đi theo huyện tôn, đâu ra nguy hiểm?"
"Được rồi, vậy tùy các ngươi, bản huyện đã về hết thảy quy củ như xưa, tiền thưởng năm nay cũng phát như thường, mọi người mắt xanh lè đợi số tiền này rồi, năm nay mua sắm nhiều chút, có thể thêm một con cừu." Vân Sơ phất tay cho ba người đi làm việc, kết thúc đàm thoại chính thức:
Thấy nước trên lò đã sôi, Trương Giáp nhanh chóng pha trà, nhìn Vân Sơ nâng chén trà lên, ba người biết thói quen của y, cáo từ đi làm việc.