Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1355 - Q6 - Chương 125: Con Lợn Biết Bay. (2)

Q6 - Chương 125: Con lợn biết bay. (2) Q6 - Chương 125: Con lợn biết bay. (2)Q6 - Chương 125: Con lợn biết bay. (2)

Đợi khi Chu Hưng biết tin Bùi Viêm ở Đại lý tự, vội vàng tới nơi thì không chỉ thấy Bùi Viêm, còn thấy Bùi Hành Kiệm ngồi vững vàng ở chủ vị, uy nghiêm như ngọn núi lớn.

Bùi Hành Kiệm tiếp tục uống trà, chẳng buồn ghé mắt nhìn Chu Hưng lấy một cái.

Chu Hưng trước tiên nhắm mắt lại giảm bớt cơn đau cũng như ổn định tâm tình, sau đó mới mở mắt ra, đi tới chất vấn:" Khởi cư xá nhân Bùi Viêm, ngươi định giải thích ra sao về nguồn gốc giáp trụ, nỏ cung và thuốc nổ trong nhà ngươi?"

Bùi Kiêm tay ôm cốc trà nóng, giọng vẫn không nhanh không chậm:" Đều là do ác tặc Nhất Trận Phong ở Cam Lương Đạo làm, không liên quan tới hạ quan."

Chu Hưng hướng về phía Lạc Dương, chắp tay nói:" Bản quan thân mang hoàng lệnh, lần này tới ..."

Không đợi Chu Hưng nói hết, Bùi Viêm cũng hướng về phía Lạc Dương chắp tay:" Bản quan tuân theo lệnh thái tử phi, đem ba mươi sáu vạn quan tiền gia sản của Bùi thị giao cho hộ phòng huyện Vạn Niên, dùng làm tài chính gây dựng lại sở giao dịch. Nếu Chu thị lang muốn dùng việc này nhắm vào Bùi thị, vậy chúng ta lên kim điện tới trước mặt bệ hạ nói cho rõ ràng.'

"Được!" Chu Hưng rất quyết đoán, hơn nữa thấy Bùi Hành Kiệm đã xuất hiện ở đây hắn biết Bùi thị không phải con mồi dễ nuốt nữa, chắp tay thi lễ một lượt:" Hạ quan còn có việc công phải làm, xin cáo biệt."

Chu Hưng đã đi, không khí trong phòng cũng chẳng nhẹ nhàng hơn là bao. Bùi Hành Kiệm lạnh lùng nhìn Địch Nhân Kiệt:" Lệnh bắt người Bùi thị lân này do ngươi phê duyệt, Vân Sơ ở Tấn Dương đã giết một nhánh Bùi thị ta, chẳng lẽ thiếu khanh ngươi muốn diệt Bùi thị ở Trường An."

"Chu Hưng có chứng cứ xác đáng, bắt người Bùi thị về điều tra là đúng trình tự" Địch Nhân Kiệt lạnh lùng đáp lại:" Bùi thị rút tiền khỏi quỹ đảm bảo, không màng sống chết người khác, không phải nên có một câu trả lời sao?" "Chuyện công là thế, nói tới chuyện tư, Bùi thị lúc rút tiền có nghĩ tới sống chết ba nhà Vân, Địch, Ôn bọn ta không? Vốn còn tưởng ba nhà bọn ta và Địch tướng quân ngài có chút giao tình, không ngờ Bùi thị ngài ra tay tận tàn nhẫn, lão bà ta gần như xúc cả đất đi bán rồi, vậy mà chẳng đủ tiền ném vào cái hố do các ngươi gây ra."

"Các ngươi dám làm trước, cũng không nên trách người khác."

Bùi Hành Kiệm nói:" Đây là hai chuyện khác nhau, cá nhân là cá nhân, gia tộc là gia tộc, không gộp lại mà nói được."

"À, Vân Sơ cũng nghĩ thế đấy, nên y giết toàn bộ Bùi thị ngang ngược ở Tấn Dương, đâu đụng chạm gì tới Bùi tướng quân ngài."

Thấy hai người càng nói càng căng thẳng, Bùi Viêm nói vào:" Địch thiếu khanh, chuyện này nên kết thúc ở đây thôi chứ, Bùi thị đã giao lại tài chính ra rồi mà."

Bùi Hành Kiệm hừ một tiếng:" Các ngươi còn muốn gì nữa?"

Địch Nhân Kiệt đặt mặt chén trà xuống:" Cứ ngỡ Bùi Hành Kiệm ngươi là một hảo hán vì nước vì dân, giờ xem ra chẳng qua chỉ là kẻ theo đuổi quyền thế thôi. Lúc hại thiên hạ các ngươi không mềm lòng, thừa biết rút tiền ra gây hậu quả gì, các ngươi vẫn rút."

"Bây giờ thương cổ toàn thiên hạ bất an, trăm nghề khó khăn, gây dựng lại sở giao dịch càng tốn công sức hơn trước."

"Lão Bùi, ta hỏi ngươi, ba sáu vạn quan bây giờ so được với ba sáu vạn quan khi đó không?”

"Các ngươi lấy đi cốc nước của người sắp chết khát, đợi khi người ta cơm no rượu say, trả lại cũng một cốc nước. Lão Bùi, ngươi không cần liêm sỉ nữa rồi phải không?"

"Ngươi có biết bao nhiêu nhà táng gia bại sản, bao người nhảy lầu, bao nhiêu người không còn cơm áo, ngươi có nhìn thấy Trường An ngày Tết ảm đạm ra sao không? Nếu ngươi không cho ta một câu trả lời rõ ràng, thứ ác tặc như thế, Địch mỗ từ nay tuyệt giao."

Bùi Viêm định đáp, Bùi Hành Kiệm ngăn lại, tự mình trả lời Địch Nhân Kiệt:" Bùi mỗ thời gian qua ở quân doanh, cả ngày quan tâm tới chiến sự, thực sự không biết gì cả. Bùi thị Trường An làm gì, Bùi thị Văn Hỉ ta không có quyền can thiệp. Mấy năm qua Bùi mỗ có chút gia sản, không bằng học phu nhân ngươi, xới đất đổi tiền, có bao nhiêu góp hết họ phòng huyện Vạn Niên để dựng lại sở giao dịch."

"Nhưng có một điều ta có thể đảm bảo với ngươi, chuyện tập kích thiên sư tuyệt đối không phải do Bùi thị ta làm."

"Ngươi muốn câu trả lời, được, chính mỗ gia là người bức bách Nhất Trận Phong vào đường cùng, khiến hắn mạo hiểm đột nhập vào Trường An ám sát Bùi thị, tiếp đó gánh tội cho Bùi thị."

Bùi Viêm bị những lời Bùi Hành Kiệm nói làm cho sững sờ, ông ta không ngờ một câu của Bùi Hành Kiệm chẳng những làm bản thân hắn khuynh gia bại sản, còn nói ra cả kế hoạch bọn họ bí mật mưu tính rất lâu.

Có điều Bùi Hành Kiệm đã nói ra rồi, ông ta chỉ đành ngậm miệng, vì như Bùi Hành Kiệm nói trước đó, đây là chuyện của Bùi thị Văn Hỉ bọn họ.

Sắc mặt Địch Nhân Kiệt vẫn hết sức khó coi, song không nói chuyện ân đoạn nghĩa tuyệt nữa, trước khi đi bỏ lại một câu:" Mong rằng Bùi thị các ngươi đủ trí tuệ và kiên cường vượt qua giống tố này."

Bùi Hành Kiệm và Bùi Viêm cũng rời Đại lý tư, vừa mới lên xe, Bùi Viêm hỏi ngay:" Sao lại làm thế?"

Bùi Hành Kiệm lạnh nhạt đáp:" Mỗ gia không thèm ăn thịt người để béo."

"Thiên hạ này vốn là kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu, tới ngay cả hoàng đế cũng vậy, coi thiên hạ như bãi săn, sao có thể trách bọn ta được."

"Được, đó là con đường các ngươi tự chọn, các ngươi dám chơi thì tự gánh lấy hậu quả. Nhưng các ngươi bức bách ngoại thất của mỗ ra mặt, ca vũ cho Vân Sơ, quyến rũ y, đó là dẫm đạp lên thể diện của mỗ rồi."

Bùi Viêm nổi giận:" Chẳng qua là ả ca cơ mà thôi, ai coi ả như người đâu."

Hai mắt Bùi Hành Kiệm rừng rực sát khí:" Nhân lúc bảo kiếm mỗ gia chưa rời vỏ, máu cút xem khỏi xe ngựa." Bùi Viêm không dám coi lời Bùi Hành Kiệm chỉ là dọa dẫm, bất chấp xe ngựa đang chạy, đẩy cửa nhảy xuống, thân thể gầy gò lăn mấy vòng mới dừng lại được, toàn thân ê ẩm đứng dậy chỉ xe ngựa rống lên:" Bùi hành Kiệm."

Lý Hoằng ngồi xuống, để Vân Na leo lên vai hắn, với tới tổ chim én dưới mái hiên.

Cái tổ chim này vừa được nàng gia cố, bên trọng có thể đặt mười lăm quả trứng vàng mà không bị rơi.

Vân Cẩn ngốc nghếch cầm thang đứng bên cạnh, nó không sao hiểu được, rõ ràng là có thang, vì sao cô cô nhất định muốn dẫm lên vai Lý Hoằng.

Lý Tư thì nhìn cảnh tượng đó hết sức hâm mộ, mắt sáng rực quay sang Vân Cẩm:" Ngồi xuống, đưa ta lên, ta cũng có một cái ngọc bài, có thể đặt vào đó."

Vân Cẩn hoang mang nhìn cái thang trong tay, vừa định nói gì đó thì bị Lý Tư ấn ngồi xuống rồi. Vân Cẩn không chịu, nó vùng dậy bỏ đi, chuyện này quá sức vô lý, vì sao có thang, đám nữ nhân này lại thích đứng lên vai nam nhân chứ?

Lý Tư ở sâu giận tới dậm chân la hét, Vân Cẩn không quay lại.

Lý Hoằng đặt Vân Na xuống đuổi, đưa tay xoa cái đầu trọc của Vân Cẩn:" Đệ còn nhỏ, đợi lớn lên một chút sẽ hiểu, đây không phải chuyện khổ cực."

"Đây không phải là vấn đề khổ hay không khổ." Vân Cẩn đáp một câu rồi đi tiếp:
Bình Luận (0)
Comment