Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1356 - Q6 - Chương 126: Một Thứ Sức Mạnh Khác.

Q6 - Chương 126: Một thứ sức mạnh khác. Q6 - Chương 126: Một thứ sức mạnh khác.Q6 - Chương 126: Một thứ sức mạnh khác.

Vân Sơ không hề có ý định dạy dỗ con mình thành quân tử, nhưng y cảm giác nhi tử khả năng ngày càng gần danh xưng quân tử.

Vân Cẩn thấy hậu trạch nhà mình có cửa đàng hoàng, Lý Hoằng nên gõ cửa đi vào chứ không phải là leo tường.

Nó thấy Lý Hoằng đã có thê tử, vậy không nên dụ dỗ cô cô mình, lại còn sinh ra một đứa con, đó là hành vi vô sỉ.

Lúc cần, nó có thể cõng Lý Tư lên, nhưng bên cạnh có một cái thang, Lý Tư nhất quyết đòi đứng lên vai nó là chuyện hết sức vô lý.

Nó thấy nếu đi đường lớn có thể đạt thành mục tiêu, vậy không nên tìm lối tắt.

Vì hôm nay trong lòng sinh ra rất nhiều nghi hoặc, cũng như khó chịu, cho nên sau giờ cơm tối, Vân Cẩn nói chuyện này với Vân Sơ, hơn nữa đề cập rất thẳng thắn.

"Theo như lời a gia dạy con trước kia về cách phân biệt chân tướng, con đã đem những chuyện vừa rồi cân nhắc ở góc độ khác xem có thích hợp không?"

"Nhưng con không thích góc độ khác, cũng không muốn làm việc ở góc độ khác. Như con nói vừa rồi, nhà mình có cửa, mọi con đường khác đi vào là sai, thái tử phải đi qua cửa, hắn dùng bất kỳ lý do nào bao biện cũng là sai."

Vân Sơ đặt cái bính sứ trắng đang lau xuống, nhìn nhi tử nói:" Cha sở dĩ cố gắng tiến bộ tới mức này, cũng là muốn cho các con cơ hội có thể sống theo bản tính của mình.”

"Tuân theo một mặt, nhìn sự việc theo hướng mình thích, con nghĩ như thế cũng là đúng. Đó gọi là lập trường của con."

"Nếu như đứng ở một lập trường, lại đi bảo vệ một lập trường khác, vẫy một cái lá cờ khác, muốn làm hài lòng mọi người, gọi là trơn trượt. Hay có thể cói người đó là quả cầu."

"Con nhớ môn vật lý cha dạy không? Dưới cùng một điều kiện, quả cầu chắc chắn di chuyển tiết kiệm sức lực nhất, nếu con là vật thể có góc cạnh, muốn di chuyển được thì cần sức lực rất lớn."

"Thế nên con muốn giữ vững lập trường của mình, còn phải trở nên vô cùng cường đại mới được, khi con đủ mạnh, dù con có là hình tam giác con cũng có thể di chuyển rất nhanh."

Vân Cẩn nhíu mày suy nghĩ một lúc rồi gật đầu:" Con phải làm sao mới có thể cường đại?”

Vân Sơ cười ha hả:" Thông thường trên đời này chỉ có hai thứ giúp con cường đại, một là tiền, hai là quyền, có điều ta còn có thứ khác, dù con không có quyền hay tiền, thứ này vẫn có sức mạnh thay trời đổi đất. Có điều thứ này cực kỳ hiếm có, cho nên không có điều kiện phát triển."

Vân Cẩn gấp gáp hỏi:" Là gì vậy ạ?"

"Đó là thứ gọi là lý tưởng."

"Lý tưởng ạ?" Vân Cẩn có hơi thất vọng, nó biết lý tưởng là gì:" Không tiền, không quyền thì lý tưởng làm được gì chứ ạ?"

Vân Sơ lại lần nữa cười to, sau này ai dám bảo nhi tử của y ngốc, y sẽ cho một đấm. Thậm chí ở mặt nào đó Vân Sơ thấy, tuy không trí tuệ sắc xảo như Vân Cẩm, nhưng đứa bé này có thứ vượt trội so bạn bè cùng trang lứa, bế nhi tử đặt lên đùi, nghiêm túc nói:” Được chứt"

"Từng có một đám người trẻ tuổi không có gì cả, không tiền, không quyền, bọn họ mở cuộc họp trên chiếc thuyền tồi tàn, sau đó đi khắp nơi truyền bá lý tưởng của mình.”

"Trong thời gian đó có người chùn bước, có người đầu hàng, có người tuẫn táng, có người thất bại, song có một người dùng hai mươi tám năm biến lý tưởng của mình thành sự thực."

Vân Cẩn suy nghĩ rất lâu mới nói:" Chuyện này không có trong sử sách."

Vân Sơ xoa cái đầu trọc của nhi tử:" Nhưng là sự thực, cha tận mắt chứng kiến, về sau còn tham gia đội ngũ của họ." Vân Cẩn kiên định gật đầu không hỏi thêm, cha sẽ không lừa nó:" Vậy từ nay con sẽ xếp lý tưởng trên quyền và tiền."

Vân Sơ lấy cái bình sứ trắng sau lưng đưa nhi tử:" Bình sứ trắng màu sắc quá đơn thuần, sứ xanh Quan Trung quá cổ xưa, ta thích món đồ gốm linh động một chút. Trên đời có món đồ sứ có màu gọi là mưa tan trời tạnh mây hiện ra. Cha muốn con làm ra màu sắc này, nhà chúng ta muốn phất lên đều dựa hết vào nó."

Vân Cẩn ôm bình sứ trắng:" Có phương hướng không ạ?"

Vân Sơ đưa nó một cuốn sách mong:" Điều cha biết có hạn, cuốn sách này là một số kinh nghiệm mà lò gốm nhà ta tích lũy được nhiều năm qua, cin thử xem."

Vân Cẩn nhận lấy cuốn sách, hơi do dự nói:" Vì hôm nay con nói những lời không biết trời cao đất dày, cho nên cha muốn con làm ra màu sắc này à?"

"Đúng thế, mỗi người phải chịu trách nhiệm về lời nói của mình, con lựa chọn nói ra, vậy là rất tốt, nếu con làm ra được, còn tốt hơn." Vân Sơ vỗ vỗ nhẹ lên đầu nhi tử:" Con đó, lúc thì ngốc ơi là ngốc, lúc thì lại tinh minh đáng sợ."

Vân Cẩn khó hiểu:" Rốt cuộc là con ngốc hay tỉnh minh?"

Vân Sơ nhìn cây hoa đã rụng hết lá bên ngoài:" Con tự lĩnh ngộ đi."

Thương đội hai mươi tám nước Tây Vực do Vân Na thống lĩnh rốt cuộc cũng tới Trường An, thương đội của Ôn Nhu về sớm hơn một ngày, nhưng hắn công bố ra ngoài lại nói là thương đội trăm nước Tây Vực.

Thương đội Tây Vực lần này có một phần bàn giao hàng hóa theo khế ước, phần còn lại thì đem đủ các loại vàng bạc châu báu.

Ở chuyện xây dựng Thiên Xu, bọn họ vô cùng nghiêm túc.

Cùng với việc thương đội Tây Vực cùng với Ngư Dương tới nơi, bãi hàng hóa vốn trống vắng của thành Khúc Giang được chất đầy. Tới lúc này những tiểu thương đem đơn hàng trong tay mình bán cho người khác mới biết quyết định của mình ngu xuẩn cỡ nào.

Đại chưởng quầy Tằng Phúc cũng phái các chưởng quầy dưới quyền đi Dương Châu, đất Thúc, đốc thúc giao dịch hàng hóa về Trương An.

Đến mùng 5 Tết, Vân Sơ lại lần nữa thu mua hóa đơn gian dịch, nhưng lần này không mấy ai chịu bán cho Vân Sơ nữa.

Đến mùng 6 Tết, có đại thương cổ đến nhà, chấp nhận bán lượng lớn hóa đơn cho Vân Sơ với giá sáu thành, Vân Sơ từ chối.

Bùi thị trả về không chỉ có 36 vạn tiền vốn, còn có cả hóa đơn bọn họ còn trả lại lượng lớn hóa đơn chưa kịp bán đi. Vân Sơ sở dĩ từ chối thu mua hóa đơn các đại thương cổ là vì y không định hoàn thành giao dịch với họ.

Ít nhất trước khi đám đại thương cổ này chưa ký hiệp ước mua bán mới với Sở giao dịch, Vân Sơ không định cho họ hoàn thành giao dịch, còn định xé lẻ ra bán.

Đây chính là cái giá phải trả khi giở trò với Vân Sơ.

Phía Chu Hưng truyền tới tin mừng, bọn họ sau khi bắt được Nhất Trận Phong lần theo manh mối bắt đại chưởng quây Bùi Ngọc ở Cam Lương Đạo.

Vân Sơ tin, không lâu nữa Bùi Ngọc sẽ khai ra nhiều người của Bùi thị hơn nữa, cuối cùng rồi lan tới Bùi Viêm. Về chuyện này Vân Sơ có đủ lòng tin vào Chu Hưng.

Bùi Hành Kiệm có thể bảo vệ được Bùi Viêm nhất thời chứ chẳng thể bảo vệ cả đời.

(*) Ảnh món đồ sứ có màu sắc mưa tan trời tạnh mây hiện ra.
Bình Luận (0)
Comment