Q6 - Chương 176: Nguy hiểm không rõ.
Q6 - Chương 176: Nguy hiểm không rõ.Q6 - Chương 176: Nguy hiểm không rõ.
Ở công trường, Vân Sơ trừ thấy Ba Tư vương tử A La Hám ra, thấy nhiều nhất là người ba nước Liêu Đông, Mao Bà La phụ trách tạo khuôn, Tuyền Hiến Thành người quân Cao Ly vận chuyển đồng, Cao Túc Đậu phụ trách điêu khắc.
Vân Sơ khẽ đẩy Vân Na đang ngủ gật:" Những người này đều do muội tìm đấy à?"
Vân Na nhìn theo hướng ca ca chỉ, lắc đầu:" Không phải, do lễ bộ phái tới đấy."
Vân Sơ nhíu mày, vậy thì những người này là của hoàng hậu rồi, địa bàn ba nước Liêu Đông giờ trừ thành Đại Hành ra thì đã là thiên hạ của hoàng hậu.
Nguyên do hoàng hậu có thể khống chế ba nước Liêu Đông là nhờ người Tân La quy thuận, mà người đưa đường dẫn lối chính là Kim Nhu Như.
Trong ba quận Tân La, Bách Tế, Cao Ly thì lòng người Cao Ly và Bách Tế đã tan rã, người hai quận đó đều tranh thủ di chuyển về phía Liêu Đông.
So với Liêu Đông thì đất đai của họ thực sự quá căn cỗi.
Chỉ còn lại mỗi người Tân La là còn kiên trì đoàn kết, bọn họ hẳn đang học Câu Tiễn nằm gai nếm mật.
Mấy năm qua trên triều đường xuất hiện không ít quan viên ba quận này, trong quân đội cũng thế, như Hắc Xỉ Thường Chi đã thăng lên tới cấp Trung Vũ tướng quân rồi, trong mười năm tới, thập lục vệ ắt xuất hiện đại tướng quân ba vùng này.
Biết làm sao, các tướng quân bản địa của Đại Đường đã trốn cả vào biệt viện Ly Sơn, vừa tắm suối nước nóng vừa gặm của cải.
Hoàng đế bây giờ tin người Đột Quyết, tin người Cao Ly, Bách Tế, Tân La chứ không tin người Đường nữa.
Vì võ tướng bản địa Đại Đường thì đại đa số xuất thân tướng môn, môn phiệt, mà mấy năm qua bọn họ đều là đối tượng hoàng đế đả kích.
Phàm là người có liên quan tới thế gia, môn phiệt thì cơ bản không được hoàng đế trọng dụng. Khi Vân Sơ rời cái lan xa hoa ấm áp của Vân Na nhìn cảnh phố xá bình thường ở Trường An, phiền muộn trong lòng tan biến không ít.
Vì huynh đệ Vũ thị ở huyện nha Vạn Niên, nên Ôn Nhu và Địch Nhân Kiệt không tới đó tụ tập nữa, Vân Sơ liền tới huyện nha Trường An.
Huyện nha Trường An tọa lạc bên Chợ Tây, đây là cái chợ lớn nhất trong thành Trường An, ở giữa còn có kênh Long Thủ chạy qua.
Con kênh này có thể đi thuyền, hai bên toàn là tửu điếm.
Rất nhiều tửu khách nắm trên chiếu cói, bên cạnh là đĩa hạnh, bầu rượu, vừa ăn hạnh vừa uống rượu, chỉ là sau là răng vứt đi rồi, nói cũng không ra lời, dãi dớt chảy ròng ròng như chó dại.
Đây chính là đám quỷ nghèo uống rất ít rượu, nhưng ăn quá nhiều hạnh, bọn họ muốn để mọi người biết, bọn họ uống rượu tới say rồi.
Nhìn đám người say khướt này, Vân Sơ ít nhiều cũng có phần hối hận. Bài Thương Tiến Tửu phải xuất hiện ở Chợ Tây toàn ma men này chứ không phải tòa lầu ngào ngạt son phấn.
Vua gọi không chịu lên thuyền
Lại xưng thần còn là tửu tiên
Câu này mới có thể thu hút đám ma men tới Chợ Tây uống những thứ rượu đắt đỏ, càng thể hiện được sự thịnh thế phồn hoa.
Mặc dù đã có lệnh cấm không mang gia súc vào trong thành, Chợ Tây vẫn rất nặng mùi, lộn xộn, nhưng chính vì không áp dụng quản lý chặt chế ở Chợ Đông, lại có sức hấp dẫn riêng. Như ngay ở thời điểm kinh tế sa sút này, Chợ Tây vẫn nhộn nhịp, không đìu hiu như Chợ Động, mang tới cho người ta chút ảo tưởng, mọi việc vẫn bình thường.
Vân Sơ vừa đi qua cầu bắc ngang kênh Long Thủ thì quay ngoắt sang, tay đặt lên hông, sự cảnh giác thoáng cái đẩy lên mức cao nhất, nhưng không nhận ra điều gì khác thường, người qua kẻ lại tấp nập, không có gì khả nghi, cảm giác nguy hiểm vừa dâng lên cũng biến mất. Nhưng Vân Sơ biết mình không nhầm, y rất quen với chuyện bị theo dõi từng bước chân rồi, những người đó cùng lắm muốn biết y định đi đâu, làm gì thôi, vừa xong có kẻ thực sự muốn giết y.
Bây giờ người muốn giết thực sự rất nhiều.
Không tìm ra điều gì đáng nghi, Vân Sơ tiếp tục đi vào huyện nha Trường An, phất tay đuổi một viên lại đi, không cần dẫn đường, tới thẳng hậu viện tìm Ôn Nhu.
"Sao ngươi lại tới Chợ Tây thế, ngươi luôn chẳng phải luôn chê nơi này bẩn à?" Ôn Nhu gắp miếng thịt đầu dê cho vào miệng, thong thả lau tay hỏi:
"Chợ Đông giờ toàn đám đáng ghét."
"Sao lại đáng ghét, huynh đệ Vũ thị tốt thế còn gì nữa, ta nghe nói người ta lần này rất nghiêm túc đấy, thiếu điều ngủ ở công trường luôn còn gì."
Vân Sơ thở dài:" Vừa rồi ở công trường Thiên Xu về ta phát hiện ra, tốc độ tăng trưởng quyên lực của hoàng hậu quá nhanh, chúng ta e là tước bỏ không kịp, hơn nữa hoàng hậu còn đang dùng người dị tộc một cách có kế hoạch."
Ôn Nhu cau mày:" Vậy ngươi định làm gì?"
"Làm gì? Thời gian qua chúng ta làm còn chưa đủ sao?" Vân Sơ thở dài:" Tới đây tìm ngươi uống rượu thôi!"
Từ khi vê Trường An tới giờ, không tới mức nói là thân kinh căng như dây đàn, nhưng đầu óc Vân Sơ không có lúc nào thực sự nghỉ ngơi. Hôm nay tìm Ôn Như muốn uống say một trận để thả lỏng, kết quả chẳng hiểu sao, uống tới khi Ôn Nhu say lăn quay ra bàn rồi mà y vẫn tỉnh táo.
Ngồi uống rượu một mình cũng vô vị, Vân Sơ rời chỗ Ôn Nhu, cưỡi ngựa ra khỏi thành cho khuây khỏa đầu óc, rốt cuộc vẫn không dứt chuyện ra khỏi đầu, lại tới Sở giao dịch thành Khúc Giang.
Thương cổ Tây Vực thời điểm này đã quay về rồi, Vân Sơ ngồi ở đại sảnh giao dịch trống trơn, ngồi tận một canh giờ mà chỉ có sáu giao dịch hoàn thành.
Mà sáu giao dịch này còn là do đám thương cổ nhìn thấy Vân Sơ mặt đỏ như lửa ngồi đó, vì sợ hãi mà vội vàng hoàn thành.
Vân Sơ xem chứng từ giao dịch, số tiền không lớn.
Tằng Phúc đã mời Vân Sơ lên lầu ba lần rồi, thấy ngồi đây cũng không có ý nghĩa gì, liên tới văn phòng của hắn.
"Huyện tôn, thế này là tốt lắm rồi ạ, khi sở giao dịch sụp đổ, Trường An bị tổn thất lớn nhất, cho nên cũng phục hồi chậm nhất. Nay lượng giao dịch ở Tấn Dương cao nhất, tiếp đó là Thành Đô, Dương Châu, còn Lạc Dương và Trường An là tệ nhất cũng là hợp lý."
Vân Sơ hừ lạnh:" Thương đạo của Tấn Dương, Dương Châu, Thành Đô đều ở vùng hẻo lánh, bọn họ mang lượng lớn tiền đi giao dịch là chuốc lấy cái chết, dù sở giao dịch có nguy hiểm vẫn an toàn hơn khả năng bị cường đạo cướp, chút nguy hiểm đó với họ là gì."
Tằng Phúc cười nịnh:" Huyện tôn yêu cầu quá cao, chỉ cần có giao dịch là được rồi ạ, dần dần mọi người sẽ tin tưởng thôi. Chúng ta đâu thể phái người đi cướp những thương cổ không chịu tới giao dịch."
Câu này khiến Vân Sơ phải suy nghĩ, trầm tư một lúc rồi nói:" Cho phía công hội treo thưởng nghỉ một thời gian chỉnh đốn đi. Trong quãng thời gian này, tất cả đao khách, kiếm khách, hộ vệ phải đăng ký lại. Chúng ta phải tăng cường quản lý với những kẻ này, tránh cho đám khốn kiếp đó ở Trường An là dân lành, ra ngoài thành thổ phi, cường đạo, như thế không tốt."
Tằng Phúc len lén nhìn sắc mặt Vân Sơ, cẩn thận hỏi:" Vậy còn tiêu cục vừa mới hưng thịnh..."
"Đầu trong hàng ngũ chỉnh đốn, tiêu cục phải điều tra ba đời, phàm người trong vòng ba đời kẻ đi tù, lưu đày, phạm tội đều không được kinh doanh tiêu cục."
"Như thế thì những thương đội kia không chiêu mộ được hộ vệ."
Vân Sơ lạnh tanh nói:" Bọn chúng tới sở giao dịch làm ăn thì không phải lo lắng gì nữa.
Tằng Phúc càng cẩn thận hơn:" Như thế liệu có khiến các thương cổ phản đối?" Vân Sơ nhìn hắn:" Từ khi nào thương cổ có thể tác động tới quyết sách của quan phủ thế?"
Tằng Phúc không dám nhiều lời nữa, hắn thấy huyện tôn nói đúng lắm, đám thương cổ đã không nể mặt, huyện tôn chẳng việc gì phải nể nang chúng. Bọn chúng không thể nào chỉ hưởng thụ lợi ích quan phủ cấp cho, khi quan phủ gặp khó lại mặc kệ.
Hiện giờ khó xử nhất nằm ở chỗ, muốn tìm ra người ba đời là lương dân ở nghề tiêu cục, cấp cước, hộ vệ thì khó hơn tìm nữ tử nhà lành ở phường Bình Khang.
Có điều thế cũng tốt, đám thương cổ nếu muốn làm ăn bình an chỉ có thể thông qua sở giao dịch thôi, dù sao đám cường nhân không thể kinh doanh tiêu cục, không còn bát cơm đàng hoàng thì chỉ còn đường lên núi làm sơn tặc.